CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 137

có chuyện gì xảy ra, đùa nghịch với chú chim nhỏ nhốt trong chiếc
lồng đang treo ở ngoài đó.

“Thực ra cũng chẳng có gì cả, tổng cộng chỉ có ba năm học cấp

ba. Cô phải quét sân vận động một năm thì mọi người sẽ đều nhớ
đến cô!” Đại Lực vỗ vỗ vai tôi giễu cợt.

“Đúng vậy, tôi sẽ xem xét và xin hội trưởng ghi tên cô vào kỷ yếu

của trường!” A Ngũ bổ sung thêm một câu.

Lẽ nào họ không nhìn thấy ánh mắt của tôi lúc đó như đang

muốn ăn tươi nuốt sống họ sao?

Cuộc thi đấu giữa các trường? Năm lần liền xếp vị trí thứ

nhất từ dưới lên?Mười người trở lên tham gia? Hoàn toàn là những
người mới?

Cũng có nghĩa là, việc tôi ký tên vào tờ giấy đó, chính là hành vi

tự tìm đến cái chết của tôi! Tả Mạc Phong, tôi với anh không thù
không oán, tại sao anh lại muốn hại tôi? Hu hu...

“Tả Mạc Phong, tên khốn!” Lần này thực sự là hắn ta đã chọc

giận tôi rồi, tôi đờ đẫn quay người lại, mặt tối sầm bước đến trước
mặt tên Tả Mạc Phong đầy giã tâm, nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Hai con mắt của Tả Mạc Phong nhìn tôi không chút sợ hãi: “Là

tại cô ngốc!”

“Anh thật quá đáng, Tả Mạc Phong, tôi hận anh!” Thật đáng ghét,

tôi giận dữ giậm chân và chạy một mạch ra ngoài.

Không biết chạy đến bao lâu tôi mới dừng lại, sờ tay lên mặt,

thấy trên mặt mình đầy nước mắt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.