CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 168

dày lại còn huýt sáo với tôi nữa chứ. Người ta chẳng phải là tuyệt thế
giai nhân, nên cũng chẳng cần phải nhiệt tình đến như vậy đâu...
Tôi nhìn ngang nhìn dọc, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết hình
như có gì đó bất ổn!

“Hello, Lâm Tiểu Ngư, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Bước đến

trước mặt tôi là hai tên thối tha lần trước đã cùng với Tả Mạc
Phong ngấm ngầm bày mưu hại tôi, A Ngũ và Đại Lực.

“Ha ha, Tiểu Ngư, lâu lắm rồi không gặp, cô càng ngày càng

xinh ra nhỉ.” Đại Lực nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt
kiểu dở khóc dở cười đến kỳ lạ.

“Ha ha ha.” Còn tên A Ngũ đứng bên cạnh đó lại cúi người, ôm

bụng cười to: “Lâm Tiểu Ngư, cứ mỗi lần cô xuất hiện đều mang
đến cho tôi một cảm giác ngạc nhiên.” Nghe tên đó nói vậy, Đại Lực
và những người xung quanh cười váng lên.

Ngạc nhiên? Mặc dù người ta cũng khá thanh tú, nhưng cũng đâu

phải lần đầu tiên gặp đâu, cũng chẳng đến mức phải “ngạc nhiên”.
Vả lại “ngạc nhiên” là buồn cười lắm sao? Tôi day day huyệt thái
dương, nhìn bọn họ mà chẳng hiểu gì cả, thực sự không hiểu nổi
chuyện gì đang diễn ra trước mắt: “Này, hai người các ngươi chẳng
chú ý đến hình tượng chút nào. Tả Mạc Phong đâu? Anh ta đang ở
đâu?”

“Thế cô thì chú ý đến hình tượng lắm à? Cô nhìn xem có

chuyện gì với quần áo của cô vậy?” Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào
Tháo đã đến rồi, giọng nói lạnh lùng của Tả Mạc Phong phát ra từ
phía sau lưng tôi, khiến người khác cảm thấy một bầu không khí
nặng nề, nghẹt thở bao trùm khắp nơi. Những người kia bỗng im
bặt tiếng cười rồi tản ra phía sau lưng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.