CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 169

Cái gã này, có cần thiết mỗi lần xuất hiện phải tàn bạo như

vậy không? Tôi bất mãn quay đầu lại, thấy hắn ta đang nhìn tôi
với ánh mắt ngao ngán cực độ.

Không phải đấy chứ? Quần áo của tôi xấu lắm sao? Tôi cúi

xuống nhìn. A! A! A! Tôi muốn biến mất, biến mất ngay lập
tức. Tôi đang mặc bộ đồ ngủ đứng trước bàn dân thiên hạ, trên bộ
đồ ngủ ấy lại còn có hai con lợn nhỏ màu hồng nữa chứ!

Tôi nhớ ra rồi, hôm qua sau khi nghĩ ra việc cho thêm yếu tố

vũ đạo vào tiết mục võ thuật, tôi luôn ở trong trạng thái hưng phấn,
sáng nay vừa mở mắt ra là đã lập tức bò ra khỏi giường và chạy ngay
đến tìm Thượng Quan Cảnh Lăng. Thảo nào mà trên đường, ai cũng
nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Tôi lại mang cái hình tượng lôi thôi
lếch thếch này chạy một vòng trong sân trường chứ! Nhưng sao
Tiếu Tiếu và Thượng Quan Cảnh Lăng chẳng nhắc tôi gì cả! Ở đâu
bán đậu phụ nhỉ? Tôi muốn đập đầu vào đó chết luôn!

Tả Mạc Phong thấy tôi cứ đứng ngẩn người ra đó, đùng đùng tức

giận xông đến, tóm lấy tay tôi rồi chạy ra khỏi khu lớp học đó. Tay
hắn ta nắm chặt lấy tay tôi, nhịp tim của tôi bắt đầu tăng lên,
nhưng nhìn đôi lông mày của hắn đang cau lại, tôi lại thấy lạnh
hết sống lưng!

Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ vắng vẻ, Tả Mạc Phong bỏ

tay tôi ra, mặt sầm lại nói: “Cái đầu cô bị mất trí hay sao mà lại
mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài?”

“Hu hu, anh mới bị mất trí ấy, anh cho rằng tôi muốn như

vậy à!” Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt oán hận, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Lát nữa về nhất định tôi sẽ lột da Tiếu Tiếu, hu hu...”

Tả Mạc Phong mặt tối sầm, lúc đó gần như có thể bóp chết

tim tôi, nhưng có vẻ như nói nhiều với tôi cũng chẳng được lợi lộc gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.