CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 214

“Không thấy Thượng Quan Cảnh Lăng đâu nữa rồi!” Tả Mạc

Phong kéo tay tôi đi đến một góc khá xa, lo lắng nói.

Tôi cứ nghĩ rằng xảy ra chuyện đại sự gì, làm tôi hết cả hồn. Tôi

xua xua tay nói: “Anh lo lắng quá rồi! Chắc anh ấy đi dạo đâu đó
thôi!”

“Không phải, sau khi bốc thăm xong thì không thấy anh ấy

đâu nữa!” Tả Mạc Phong tối sầm mặt, mở lòng bàn tay ra: “Có
người nhặt được cái này trong phòng thay đồ!”

Ngọc bội, miếng ngọc bội của Thượng Quan Cảnh Lăng! Cái tên

bất cẩn này, ngay đến cả một vật rất quan trọng như vậy mà cũng
dễ dàng làm mất như vậy sao? Tôi nhớ là có lần nói chuyện với
Thượng Quan Cảnh Lăng, anh ấy nói là miếng ngọc bội này cũng
quan trọng như tính mạng của mình vậy. Bởi vì lúc sư phụ nhặt anh
ấy mang về nuôi, trên người anh ấy chỉ có duy nhất miếng ngọc
bội, trên miếng ngọc bội có ghi chữ “Thượng Quan”. Đó là vật duy
nhất có thể chứng minh được thân thế của anh ấy.

“Đây là miếng ngọc bội của Thượng Quan mà!” Tôi đưa tay cầm

lấy miếng ngọc bội: “Để tôi giữ giúp anh ấy! Cái anh chàng bất
cẩn này!”

Nhưng Tả Mạc Phong liền nắm chặt tay, thu lại miếng ngọc

bội, nghiêm túc nói: “Tôi phát hiện thấy bên cạnh miếng ngọc bội
có vết máu. Nếu báo cảnh sát, đây sẽ là vật chứng rất quan trọng,
cứ để tôi giữ đi!”

Tôi day day trán, khổ sở phân tích câu nói của Tả Mạc Phong -

Anh ta, anh ta, anh ta nói thế là có nghĩa gì? Vết máu? Báo cảnh
sát?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.