CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 224

“Tiểu Ngư nói, đó là giả!” Thượng Quan Cảnh Lăng cười và xoa

xoa đầu tôi: “Lần trước tôi đã hỏi Tiểu Ngư rồi!”

“Giả?” Giọng Tả Mạc Phong khàn khàn và thê lương, rồi cúi đầu

xuống không nói thêm gì nữa, im lặng như chết vậy! Rất lâu, rất
lâu sau, lâu như một thế kỷ vậy, Tả Mạc Phong mới ngẩng lên, nở
một nụ cười làm “điên đảo chúng sinh”, nói: “Ha ha, đúng là giả thật,
cho nên ý tôi là... thực ra anh không phải lo lắng gì cả, hãy yêu cô
ấy đi! Tôi chỉ đến để đưa cho anh một thứ!”

Tả Mạc Phong lấy từ trong túi ra miếng ngọc bội!

“Tiểu Ngư, miếng ngọc bội này em hãy giữ giùm anh nhé.”

Thượng Quan Cảnh Lăng nói rồi cầm lấy miếng ngọc bội và đeo
lên cổ tôi.

“Ôi!” Tất cả quá trình đó, tôi đều trong trạng thái mơ hồ và

lâng lâng. Bởi vì ngoại trừ lần đầu tiên, còn lại Tả Mạc Phong luôn
luôn không muốn nhìn thấy tôi! Anh ta nhất định là hận tôi lắm!
Trước kia tôi đã hứa với anh ta là sẽ không nói cho bất cứ ai biết, sẽ
hoàn thành thật tốt vai diễn bạn gái giả mạo của anh ta, nhưng bây
giờ...

“Thôi được rồi, tôi không làm phiền nữa, tối nay nghỉ ngơi sớm

nhé, ngày mai sẽ là ngày chúng ta mở mày mở mặt rồi!” Tả Mạc
Phong vỗ vỗ vai Thượng Quan Cảnh Lăng, quay người bước đi. Bóng
lưng Tả Mạc Phong cứ dần nhỏ lại nhỏ lại cho đến khi khuất hẳn...

Đợi đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, Thượng Quan Cảnh Lăng

mới nắm lấy tay tôi, khẩn thiết nói: “Tiểu Ngư, những điều anh
nói bây giờ, em phải nhớ thật kỹ nhé!”

“Gì vậy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Cảnh Lăng,

tôi cố gắng lấy lại lý trí, rửa tai để nghe!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.