hắn thấp giọng: “Đưa ngọc bội của ngươi ra đây, ta sẽ tha cho cô
ta!”
“Ngọc, ngọc bội nào?” Thượng Quan Cảnh Lăng không biết nói
dối, vừa lắp bắp trả lời, vừa nhìn sang tôi. Tôi lo lắng kêu thầm
“Thôi chết rồi”, rồi vội vàng cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của
anh ấy.
Nhưng tên Quân Lưu Ca ranh mãnh đã nhìn thấy bộ dạng của
chúng tôi, dường như đã hiểu ra điều gì, hắn liền lôi tôi dậy, đoán
già đoán non: “Ngọc bội đang ở trên người cô ta?”
“Không, không phải, ngươi không được làm hại cô ấy...” Thượng
Quan Cảnh Lăng cuống quýt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Tốt nhất là ngươi nên đảm bảo rằng không động đến cô ấy, dù
chỉ là một sợi tóc, nếu không, đừng có mơ là có được ngọc bội.” Ánh
mắt sắc như dao của anh ấy dừng lại trên mặt Quân Lưu Ca:
“Ngươi làm hại ta, ta có thể cố chịu đựng, nhưng nếu ngươi định hại
cả Tiểu Ngư, ta tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không cho
phép!” Đôi vai Thượng Quan Cảnh Lăng rung lên vì bị kích động, đôi
bàn tay càng nắm chặt hơn.
“Không ngờ tình cảm ngươi dành cho con nha đầu này lại sâu
sắc đến vậy, nhưng lẽ nào ngươi không hiểu rằng, ngươi và cô ta
không sống cùng một thời đại? Các ngươi sẽ chẳng có kết quả gì
đâu.” Giọng Quân Lưu Ca lạnh lùng, tiếp tục nói: “Sai dịch đại nhân
của ta ơi, lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao? Cái thế giới này không
phù hợp với chúng ta, chúng ta phải trở về. Nếu con người ở thế
giới văn minh này biết ta và ngươi đến từ thời Minh, e rằng đến
sinh mạng của bản thân cũng khó giữ nổi! Càng về sau, Quân Lưu
Ca càng hạ thấp giọng: “Cùng theo ta về, ân oán giữa ta và ngươi
về đến triều Minh sẽ tính sau. Ở đây, chúng ta cần liên kết lại
với nhau mới đúng!”