CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 247

Lăng tung chưởng không đúng mục tiêu, lập tức đuổi theo đối
phương nhằm bắt sống hắn. Tất nhiên Quân Lưu Ca không
muốn chúng tôi đạt được nguyện vọng của mình, không biết từ lúc
nào, hắn đã kịp rút ra một thanh kiếm dài, nhằm đúng lưng
Thượng Quan Cảnh Lăng tấn công.

Nhìn thấy vậy, tôi vội kêu lớn: “Thượng Quan Cảnh Lăng, cẩn

thận!”

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội lao vào đẩy Thượng Quan Cảnh

Lăng sang một bên. Kiếm của Quân Lưu Ca đâm thẳng vào vai trái
của tôi, tất cả xảy ra trong tích tắc.

Cả ba chúng tôi đứng như trời trồng, trong ánh sáng tối mờ, tôi

nhìn thấy máu đang thấm qua áo, nhỏ xuống theo đường kiếm
sắc, một cơn đau đớn bắt đầu xâm lấn xung quanh vết thương.

“A, chết mất...” Tôi đau đớn kêu lên, người như lịm đi. Nhưng

trước khi mất ý thức, tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười với Thượng
Quan Cảnh Lăng và nói: “Em muốn gặp Tả Mạc Phong.”

3.

Trong một khu rừng rộng, ánh trăng sáng lạnh lẽo đang len lỏi

qua những bóng cây, tiếng gió rít bên tai từng hồi. Còn tôi, hiệp nữ
Lâm Tiểu Ngư, nai nịt gọn gàng đang đánh đu trên từng thân cây,
tiến về phía đầu rừng...

Đầu rừng là một cái hồ bạc, mặt hồ phủ một màu bạc sáng

loáng, dưới ánh trăng, mặt hồ như có một tấm rèm mỏng manh
đang lung đang chuyển động. Ngay giữa hồ là một tòa thành cổ đầy
vẻ bí hiểm. Bao trùm lên cả tòa thành là một không gian tối đen như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.