CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 85

Nhìn căn phòng vừa quen vừa lạ trước mắt, tôi hoàn toàn tỉnh lại.

Hôm qua tôi bị tên biến thái Tả Mạc Phong bắt đến phòng làm
việc của hắn để chép phạt môn toán. Sau đó hắn ra ngoài, tôi có
chép mười lần quyển sách toán không? Sau đó, tại sao tôi lại ở đây
nhỉ? Chả lẽ tôi lại giống như trong truyện cổ tích, được một hoàng tử
đẹp trai, tài giỏi cứu?

À ha, nếu là như vậy thì đúng là quá tuyệt vời! Tả Mạc Phong

nhất định tức đến nhảy ngược lên, tức đến phát điên, tức đến hộc
máu, la la la!

“Ha ha ha... Song Tiết Côn... Lấy của tôi thì phải trả cho tôi...”

Tôi vui sướng tung chăn ra, đi giày vào. Người hầu của hoàng tử
chẳng chu đáo chút nào, không biết cởi cho tôi cái áo khoác ra, làm
tôi ngủ chẳng thoải mái gì cả, chả trách mà con vịt quay ấy bay đi
mất!

Tôi hân hoan bước đến trước bức tường gỗ khảm nạm, “ầm” một

tiếng, bức tường tự động mở ra hai bên. Lạ thật, sao tôi lại biết ở
đây có một cánh cửa tự động nhỉ?

Tôi vừa gãi đầu vừa bước ra, vừa bước ra ngoài thì cánh cửa đó tự

động đóng lại... Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật nảy
mình suýt nữa thì ngã phịch xuống đất, khó khăn lắm mới vịn
được vào cạnh chiếc tủ để không bị ngã. Đây chính là phòng làm việc
của hội trưởng Hội học sinh Tả Mạc Phong sao? Quyển vở mà hôm
qua tôi mới chép được vài dòng vẫn còn để ở trên chiếc bàn trà nhỏ
đó. Hu hu hu, chàng hoàng tử của tôi đâu? Tất cả những gì trong
căn phòng vừa rồi đều là cõi mộng sao?

Tôi vẫn chưa hết hy vọng quay người lại, muốn quay lại nhìn

một chút nữa, nhưng đáng ghét, trên tủ sách treo một màn hình điện
tử nhỏ màu xanh, nhắc nhở tôi phải nhập mật mã. Thôi, từ bé đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.