Trong tích tắc, đám đông kín mít đến mức một giọt nước cũng
không lọt qua ấy bắt đầu chuyển động, tôi tranh thủ thời cơ ấy
chen đến trước mặt Thượng Quan Cảnh Lăng. Anh ta vừa nhìn thấy
tôi liền dang đôi tay chắc nịch ôm tôi, nói nấc lên: “Tiểu Ngư, cô
đi đâu vậy? Cả một ngày một đêm hôm qua cô không đến tìm tôi, tôi
lo lắng chết mất, cứ nghĩ cô xảy ra chuyện gì...”
Nghe anh ta nói vậy, tôi thấy cay cay mũi, lòng tự trách mắng
chính mình không ra gì. Trên thế giới này, anh ta không có người
thân, không có bạn bè. Đối với anh ta, tất cả đều lạ lẫm và nguy
hiểm, nhất định là anh ta sẽ rất sợ hãi. Nhưng anh ta vẫn bất
chấp tất cả để đi tìm tôi! Anh ta tốt với tôi như vậy mà tôi lại ghét
bỏ anh ta, thậm chí còn lợi dụng anh ta nữa! Tôi thật đê hèn!
Tôi vô cùng áy náy vỗ vỗ lưng anh ta, an ủi: “Ngốc ạ, không phải
là tôi đang bình an vô sự đứng trước mặt anh đây sao? Không sao,
không sao, tôi sẽ không bỏ anh đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau
mà, anh em tốt của nhau!”
“Hử? Anh em tốt?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó
hiểu.
“Nghĩa là huynh đệ tốt ấy mà!” Tôi cười hì hì nói, bỗng cảm
thấy có gì đó không ổn, sao xung quanh lại im ắng lạ thường thế
nhỉ? Tôi đẩy Thượng Quan Cảnh Lăng ra nhìn xung quanh - Trời ạ,
hai chúng tôi bị bao vây ở giữa, tất cả đám đông đều đổ dồn vào
hai chúng tôi, ai cũng há hốc miệng nhìn. Chết người nhất là,
đang đứng trước mặt chúng tôi là Tả Mạc Phong!
Mặt hắn ta tối sầm, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn
tôi, ánh mắt như có hàng ngàn mũi dao, tựa như có thể chạy đến
trước mặt tôi và đâm những mũi dao ấy vào ngực tôi bất cứ lúc nào!