CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 95

“Nếu nói dối anh thì sẽ thế nào?” Tôi đánh bạo hỏi một câu.

“Cô nói xem? Đương nhiên là đến gặp cảnh sát rồi.” Tả Mạc

Phong đầy vẻ ngang ngạnh, thật đáng ghét, chỉ muốn cho anh ta
một bạt tai lên cái mặt khôi ngô nhưng đầy nham hiểm đó.

“Thế nhỡ tôi nói sự thật nhưng anh lại không tin thì thế nào?”

Tôi chuyển sang vẻ mặt lo lắng.

“Đó là việc của tôi, cô không cần quan tâm!” Tả Mạc Phong

khoanh tay trước ngực nhìn tôi.

“Anh!” Tôi thầm chửa rủa hắn ta, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ đáng

thương: “Thực ra anh ấy là anh họ tôi. Lúc anh ấy rất nhỏ, bố mẹ
anh ấy đã qua đời vì tai nạn. Sau đó người nhà đưa anh ấy đến học
võ ở một trường võ thuật. Sau khi học xong anh ấy chuyên đi làm
diễn viên đóng thế, nhưng bây giờ cảm thấy làm diễn viên đóng
thế rất nguy hiểm, cho nên muốn đến thành phố này tìm một
công việc bình thường và ổn định! Nhưng anh ấy đến đây được vài
ngày rồi mà vẫn chưa tìm được việc gì, cho nên tôi đành để anh ấy

trong nhà khách của trường. Anh họ tôi rất đáng thương... tôi

không thể bỏ mặc anh ấy được.”

Ha ha... Tôi không cố ý nói dối anh đâu! Tôi chỉ “đặc cách” nói

dối anh mà thôi! Nếu tôi mà nói thật với người như anh thì còn khó
hơn cả lên trời! Đồng môn Tả Mạc Phong ơi, ngàn lần xin đừng
trách tôi nhé, hãy tự kiểm điểm hành vi làm người của anh đi nhé!

Tôi vừa nói vừa liếc trộm vẻ mặt của Tả Mạc Phong, từ đầu đến

cuối hắn vẫn giữ thái độ hờ hững, chẳng có biểu hiện gì khác cả.
Ông trời ơi! Rốt cuộc là hắn ta có tin lời con nói không?

Tôi nói xong liếm liếm môi, cổ họng khát khô, lòng tôi lại càng

thấy luống cuống, để cho hắn ta tin, tôi lại nói tiếp: “Anh xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.