CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 12

“Ông ta không nói theo nghĩa đen đâu em thân mến. Nước hoa không thể
gọi hồn. Và nó không thật sự là phép màu. Nó chỉ là sự pha trộn giữa những
phân tử mùi truyền đến cơ quan thụ cảm khứu giác mà thôi.”

Ông già Phineas Nettle ngắm nhìn hai cô gái và càng lúc càng thấy thú vị.
Không ai trong số họ mang nét đẹp truyền thống, mặc dù cả hai đều nổi bật
với nước da tái và mái tóc dày sẫm màu cùng ngoại hình tươm tất phảng
phất hơi hướm Mỹ. “Xin mời,” ông ta mời mọc, chỉ vào hàng dãy kệ hàng
gần đó, “hai cô cứ thoải mái xem hàng...”

“Bowman,” cô gái lớn tuổi hơn dịu dàng đáp, “Lillian và Daisy Bowman.”
Cô liếc nhanh về phía người phụ nữ tóc vàng ăn mặc diêm dúa đang đứng
cạnh ông và biết là ông ta chưa thể tiếp họ.

Trong lúc vị khách thiếu quyết đoán quanh quẩn bên mấy lọ nước hoa
Nettle vừa mang ra thì hai cô gái Mỹ rảo quanh những kệ hàng chất đầy
nước hoa, nước thơm, sáp thơm, sáp ong, kem, xà phòng và các loại mỹ
phẩm khác. Có dầu tắm trong lọ thủy tinh đậy kín, những hũ thuốc mỡ thảo
mộc và kẹo thơm màu tím giúp hơi thở the mát đựng trong hộp nhỏ xíu. Kệ
bên dưới có một kho tàng đủ loại mực, nến thơm, túi muối thơm nồng mùi
đinh hương, bát hoa khô, hương liệu, hũ bột thơm và nhựa thơm. Tuy nhiên,
Nettle nhận thấy cô em Daisy quan sát mọi thứ với vẻ hờ hững, còn cô chị
Lillian thì dừng bước trước quầy tinh dầu và chiết xuất hương thơm tinh
khiết. Hoa hồng, hoa đại, hoa nhài, cam chanh, và nhiều nhiều nữa. Cầm
những chai thủy tinh màu hổ phách lên, cô cẩn thận mở nắp ra ngửi thử, rõ
là đang đánh giá.

Ngay khi người phụ nữ tóc vàng quyết định mua một lọ nước hoa nhỏ rồi
rời khỏi tiệm thì tiếng chuông réo rắt vui tai báo hiệu đến giờ nghỉ bán.

Lillian quay ra nhìn theo dáng người phụ nữ vừa rời đi, trầm ngâm lẩm
bẩm, “Không hiểu sao nhiều phụ nữ tóc vàng có mùi hổ phách thế...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.