CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 141

Lillian tức giận nhìn em gái. “Không đời nào chị đi xin lỗi tên khốn phách
lối đó!”

“Lillian, chị đâu có mất gì. Chỉ nói vài câu là êm chuyện. Không nhất thiết
đó là những điều chị nghĩ. Cứ nói đại đi, ‘Ngài Westcliff, tôi...’”

“Chị không nói,” Lillian sắt đá. “Chị phải trả giá bằng lòng tự trọng của chị
đấy.”

“Vậy để bị nhốt trong phòng, bỏ lỡ tất cả những buổi vũ hội và bữa tối ai ai
cũng thích thì có đáng không? Làm ơn đừng bướng bỉnh nữa! Lillian, em
hứa đó, em sẽ giúp chị tìm cách trả đũa ngài Westcliff... một vố thật đau.
Chỉ cần làm theo lời mẹ - chị có thể thua trận đánh nhỏ, nhưng chị sẽ thắng
cả cuộc chiến. Với lại...” Daisy cố gắng tìm lý lẽ khác để lay chuyển
Lillian. “Với lại, ngài Westcliff sẽ vui hết cỡ nếu biết chị bị nhốt trong
phòng. Chị sẽ không thể chọc tức hay trêu ngươi anh ta nữa. Khuất khỏi
mắt anh ta là khuất luôn khỏi tâm trí anh ta đấy. Đừng để anh ta thỏa chí,
Lillian!”

Có lẽ đó là lời thuyết phục duy nhất có sức ảnh hưởng đến Lillian. Cô nhìn
chăm chú khuôn mặt trắng ngà nhỏ nhắn, với đôi mắt sẫm thông minh và
hàng chân mày nổi bật. Đây không phải lần đầu cô tự hỏi làm cách nào
chính con người sẵn lòng hòa mình vào những chuyến phiêu lưu bạt mạng
lại đồng thời thức tỉnh cô khỏi cơn mê. Rất nhiều người đã bị đánh lừa bởi
thói đồng bóng của Daisy, ai cũng tưởng rằng bên dưới dáng vẻ tiểu yêu kia
là một tâm hồn vô cảm.

“Xin lỗi thì xin lỗi,” cô cứng nhắc nói. “Có điều chị có thể sẽ mắc nghẹn
trong lúc nói.”

Daisy thở phào nhẹ nhõm. “Em sẽ đóng vai người hòa giải. Em sẽ nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.