CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 143

mình làm gì. Tất cả những gì ông muốn từ hai chị em cô là đừng có làm
phiền ông. Nếu không phải có đến ba người anh trai thì Lillian sẽ không
bao giờ biết cảm giác được phái mạnh thí cho chút quan tâm là như thế nào.

“Để chắc chắn cô sẽ nói năng lễ độ với bá tước,” Thomas Bowman nói, rồi
ngừng lại liếc nhìn Lillian với đôi mắt lạnh lùng, “tôi đã xin ngài ấy chiếu
cố gặp riêng trong thư viện trước khi bữa tối bắt đầu. Khi đó cô sẽ phải xin
lỗi bá tước - để cả tôi và bá tước được hài lòng.”

Lillian đứng khựng lại, mở to mắt nhìn ông trân trối. Cơn oán giận của cô
bốc lên thành một khối nóng ngùn ngụt, nghẹn ứ khi cô thắc mắc có phải
Westcliff đã sắp xếp chuyện này để cho cô biết thế nào là mất mặt hay
không. “Ngài ấy có biết tại sao cha hẹn gặp không thưa cha?” cô cố mở
miệng hỏi.

“Không. Tôi cũng không nghĩ ngài ấy mong đợi lời xin lỗi từ bất kỳ đứa
con gái xấu tính tai tiếng nào của tôi. Tuy nhiên, nếu cô không thể đưa ra
một lời xin lỗi làm ngài ấy hài lòng, thì cô sẽ sớm được nhìn nước Anh từ
boong tàu hướng về New York.”

Lillian không ngốc đến mức cho rằng những lời của cha cô chỉ là lời dọa
nạt suông. Giọng ông rất cương quyết khi đưa ra mệnh lệnh tàn nhẫn đó. Và
ý nghĩ phải rời Luân Đôn, và tệ hơn nữa là xa cách Daisy...

“Vâng, thưa cha,” quai hàm cô đanh lại.

Cả gia đình lặng im bước dọc hành lang trong tâm trạng căng thẳng.

Trong lúc lòng dạ rối bời, Lillian cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của em
gái nắm lấy tay mình. “Không sao cả,” Daisy thì thầm. “Chị cứ nói thật
nhanh và rồi...”

“Im lặng,” cha họ nạt, bàn tay họ liền rời nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.