CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 144

Đầu mung lung nghĩ ngợi, Lillian gần như không chú ý gì đến cảnh vật
xung quanh khi cô cùng gia đình vào thư viện. Cánh cửa khép hờ, cha cô
bèn gõ một tiếng đầy quyết đoán rồi dẫn vợ cùng hai con vào phòng. Đó là
một thư viện đẹp cao sáu mét, có cầu thang di động, những giá sách có cả
thiên kinh vạn quyển. Mùi da thuộc, giấy da, và gỗ bôi sáp làm không khí
có mùi hăng hắc.

Ngài Westcliff đang đứng chống hai tay trên mặt bàn trầy xước, thấy có
người tới liền ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ. Anh đứng thẳng người, cặp
mắt đen nheo lại khi thấy Lillian. Da ngăm ngăm, bình dị, và ăn mặc chỉnh
tề, anh là hình ảnh hoàn mỹ của một quý tộc Anh quốc, với cà vạt thắt chỉn
chu và mái tóc dày chải hất ngược ra sau trán. Ngay lúc này không thể nào
nhận ra đây chính là gã đàn ông thô lỗ, râu ria lởm chởm từng bị cô đánh
ngã lăn ra đất trên sân bóng sau tàu ngựa.

Khi cả gia đình diện kiến trước mặt Westcliff, Thomas Bowman nói sống
sượng. “Cảm ơn ngài vì đã đồng ý gặp tôi ở đây. Tôi hứa chuyện này sẽ
không mất nhiều thời gian.”

“Ông Bowman,” giọng Westcliff khẽ khàng. “Tôi không nghĩ sẽ có vinh
hạnh được gặp cả gia đình ông.”

“Tôi e rằng từ ‘vinh hạnh’ là không phù hợp trong tình huống này,” Thomas
chua chát nói. “Có vẻ một trong số hai cô con gái của tôi đã hành xử rất tệ
trước mặt ngài. Giờ thì con gái tôi rất mong được nói lời xin lỗi với ngài.”
Ông đặt tay giữa lưng Lillian đẩy cô đến trước mặt bá tước. “Nói đi.”

Chân mày Westcliff cau lại. “Ông Bowman, không cần phải...”

“Tôi sẽ để cho con gái tôi tự lên tiếng,” ông Thomas vừa nói vừa đẩy
Lillian lên trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.