CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 149

lúc này đã trở nên dịu dàng dưới ánh nến, và thẳng thắn trả lời. “Tôi đang
thắc mắc tại sao tôi lại ngồi gần đầu bàn. Sau những gì đã xảy ra sáng nay,
tôi cho rằng ngài nên xếp tôi ngồi tuốt ngoài hiên mới phải.”

Quan khách im phăng phắc khi nghe Lillian nhắc tới cuộc đối đầu giữa hai
người không chút dè chừng. Tuy nhiên, Westcliff làm tất cả ngớ người khi
anh khẽ cười, mắt không rời mắt cô. Một lát sau, những người còn lại cùng
nhau cười rúc rích.

“Hiểu được thiên hướng thích đâm đầu vào rắc rối của cô, cô Bowman, tôi
kết luận rằng sẽ an toàn hơn nếu giữ cô trong tầm mắt, và trong tầm với nếu
có thể.”

Anh đã nói tới một sự thật hiển nhiên. Khó ai có thể tìm thấy ẩn ý gì trong
câu nói đó. Song Lillian vẫn cảm thấy trong lòng chộn rộn cảm xúc, cảm
giác lo lắng trong cô giờ chuyển thành một thứ cảm giác êm ái tựa dòng mật
ong ấm áp.

Nâng ly sâm banh lạnh lên môi, Lillian đảo mắt khắp phòng ăn. Daisy đang
ngồi gần cuối bàn, miệng liến thoắng và suýt làm ngã vại rượu khi khua tay
tăng phần kịch tính cho câu chuyện của mình. Annabelle đang ngồi ở bàn
kế đó, dửng dưng với vô số tia nhìn thèm muốn đang đổ dồn vào cô. Hai
quý ông ngồi kế bên cô đều nhận thức được vận may được ngồi cạnh một
người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ đến thế, còn Simon Hunt thì ngồi cách đó vài
ghế quan sát bọn họ với vẻ hằn học của một người đàn ông bị đe dọa chủ
quyền.

Evie, dì Florence của cô, và cha mẹ Lillian cũng thuộc nhóm khách ngồi ở
chiếc bàn xa nhất. Như thường lệ, Evie rất kiệm lời khi có đàn ông bên
cạnh, líu lưỡi và bồn chồn nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn. Tội nghiệp
Evie
, Lillian cảm thông. Tụi chị phải làm gì đó chữa chứng e thẹn quái ác
của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.