CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 187

Lillian cảm thấy lòng hụt hẫng khi điệu van kết thúc với một nốt vĩ cầm
ngọt ngào. Chen giữa những đôi đang lần lượt rời khỏi sàn khiễu vũ, và
những đôi khác nhanh chóng thế chỗ, Westcliff ngừng lại đột ngột. Anh vẫn
ôm cô, cô thoáng bối rối nhận ra bèn lưỡng lự lùi lại. Cánh tay anh bỗng ôm
chặt eo cô, và những ngón tay thắt chặt theo bản năng giữ cô lại bên mình.
Lillian thấy mình như ngừng thở vì quá ngạc nhiên bởi hành động phản chủ
của anh.

Westcliff cố kiểm soát cơn bốc đồng và buộc bản thân buông cô ra. Tuy
nhiên cô vẫn cảm nhận được ham muốn thôi thúc tỏa ra từ anh như sức
nóng từ ngọn lửa lan rộng khắp rừng. Và đau đớn thay khi mà những cảm
xúc cô dành cho anh là chân thật, thì cảm xúc của anh lại bị dẫn dắt bởi mùi
hương kia. Cô sẽ đánh đổi mọi thứ để không bị anh thu hút, bởi bị cuốn vào
anh thì cô nào có được gì ngoài nỗi thất vọng và con tim tan nát.

“Tôi nói đúng rồi, phải không?” giọng cô khàn đi và cô không thể nhìn anh.
“Điệu nhảy này là một sai lầm.”

Cô tưởng Westcliff lảng tránh câu hỏi bởi mãi một lúc lâu sau anh mới lên
tiếng. “Đúng,” cuối cùng anh nói, âm tiết đơn đó khàn đi vì xúc cảm không
thể định hình.

Bởi vì anh không thể khao khát cô. Bởi vì anh cũng như cô đều biết rõ quan
hệ giữa họ sẽ là một thảm họa.

Bỗng nhiên cô thấy ở bên anh đau đớn quá. “Vậy nên tôi cho rằng điệu van
này sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối chúng ta nhảy với nhau,” cô khẽ
khàng. “Buổi tối tốt lành, thưa ngài, và cảm ơn ngài vì...”

“Lillian,” cô nghe anh thì thầm.

Cô quay lưng bỏ đi với nụ cười rúm ró, cổ và lưng nổi đầy gai ốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.