CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 57

“Vậy thì ít ra ngài cũng làm ơn đừng không khảo mà xưng chứ?”

“Tôi cho rằng tôi có thể làm vậy.”

“Ngài thật tốt,” Lillian nói với giọng mỉa mai. “Cảm ơn quý ngài. Và giờ
xin phép ngài, chúng tôi phải chạy đây. Theo nghĩa đen.”

“Theo tôi, tôi biết đường tắt,” Westcliff đề nghị. “Tôi biết có một lối băng
vườn vào đường dành cho người hầu bên cạnh gian bếp.”

Hai chị em nhìn nhau rồi cùng gật đầu, vội vã theo sau anh, không quên vẫy
chào tạm biệt Arthur và những người bạn của cậu.

Khi Marcus dẫn chị em Bowman xuyên qua khu vườn đang độ cuối hè, anh
bực mình vì Lillian cứ xông lên đi trước mình. Trông cô thì không ai nghĩ
cô có thể theo kịp anh. Marcus ngầm liếc nhìn cô gái, để ý đôi chân lướt
bên dưới lớp váy vải muxơlin mềm mại. Bước chân của cô dài và uyển
chuyển, không giống kiểu cách nữ tính được uốn nắn của hầu hết phụ nữ.

Marcus lặng lẽ suy ngẫm về phản ứng khó hiểu của anh trước cô gái này
trong suốt trận bóng. Trong lúc anh quan sát, anh thấy niềm vui sinh động
biểu lộ qua từng nét mặt của cô thật hấp dẫn đến khốn cưỡng. Cô có nguồn
năng lượng và niềm đam mê cháy bỏng đối với các hoạt động thể chất
không kém gì anh. Một phụ nữ ở vị trí của cô không hay phô diễn thể chất
và tinh thần sung sức đến vậy. Theo khuôn phép xã hội, họ phải e lệ, nhũn
nhặn, và biết kiềm chế. Nhưng Lillian quá cuốn hút khiến anh không thể
phớt lờ, và trước khi biết chuyện gì đang diễn ra thì anh đã tham gia trò
chơi mất rồi.

Hình ảnh của cô, gương mặt đỏ hồng phấn khích, đã đánh thức chút xúc
cảm lẽ ra anh không nên có. Cô xinh đẹp hơn những gì anh còn nhớ, và sự
bướng bỉnh gai góc của cô quá đáng yêu đến nỗi anh không thể chối từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.