CHUYẾN XE NĂNG LƯỢNG - Trang 33

- Thứ ba là ngày nghỉ của tôi. Tôi phải vào bệnh viện chăm sóc bố. Bố

tôi chẳng còn nhớ gì được cả, ngay cả tên ông. Ông cũng không còn nhớ tôi
là ai nữa! Thật chẳng dễ dàng gì để đón nhận sự thật đau lòng này.

- Tôi thật lấy làm tiếc. - George nói, và cảm thấy mình thật tệ khi nghĩ

rằng Joy không có gì để lo lắng trong cuộc sống. Có vẻ mọi thứ luôn khác
với vẻ ngoài của nó.

- Đừng phải lấy làm tiếc, George ạ. Đó là một phần tất yếu của cuộc

sống. Tất cả chúng ta đều phải trải qua những thử thách này. Mỗi người đều
có rắc rối riêng. Một số gặp trục trặc trong hôn nhân, số khác thì phải đối
mặt với những vướng mắc trong công việc hoặc vấn đề sức khỏe. Tôi cũng
chỉ là một trong số họ mà thôi.

- Nhưng cô luôn tỏ ra vui vẻ và hạnh phúc. - George nói. - Làm sao cô

làm được như vậy?

- Đó là tất cả những gì tôi có, George ạ. Đó là vì tôi yêu đời, yêu người

và yêu chính bản thân mình. Anh thấy đấy, tất cả chúng ta đều có mối liên
hệ với nhau. Làm sao tôi có thể yêu chính bản thân mình nếu tôi không yêu
mọi người? Vì thế, tôi yêu tất cả mọi thứ, kể cả những thứ rất khó yêu.

“Sao giống tôi vậy?”, George nghĩ thầm.

- Đúng, giống như anh vậy, George ạ. - Joy nói như thể cô đang đọc

được suy nghĩ của anh vậy.

Rồi cô hỏi tiếp:

- À, mà sao anh lại lên xe tôi lần nữa? Tôi đã nghĩ rằng sẽ không còn gặp

lại anh sau khi anh phóng xuống xe nhanh như Carl Lewis

[1]

ở Olympic

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.