152
nhích một cách hậm hực:
-Vậy mà không thầy điểm gì đáng nghi à? Hừm, theo ta thì có một tỉ thứ đáng nghi trong
cái vụ đột nhập này.
-Môi ông K’Tul cong lên khinh bỉ - Chỉ có điều N’Trang Long là một tay bất tài. Xưa nay lão
không được làm một chuyện gì đến nơi đến chốn hết.
Lời lẽ dè bỉu mà ông K’Tul dành cho thầy N’Trang Long cắm vào trái tim Kăply như một
thứ nọc rắn. Nó cảm thấy người nóng ran, một sự phẫn nộ bùng lên không sao ngăn chặn
được.
-Thầy N’Trang Long có đúng là kẻ bất tài hay không thì phải đợi thêm bốn ngày nữa mới
biết được, bố à.
Có vẻ như Kăply vừa đánh thức một con sư tử. Bọn Êmê hoảng vía khi thấy bộ mặt ốm
nhom của ông K’Tul đột ngột phù ra, ánh mắt của ông lấp loáng một cách nguy hiểm và
căn cứ vào sự cựa quậy điên cuồng của ông thì hình như ông đang nhấp nhổm định đứng
lên khỏi chỗ ngồi.
-K’Brêt nói vậy cũng không có gì là quá đáng, anh K’Tul à. – Bà Êmô vội vã lên tiếng, với cái
vẻ quýnh quíu của người đang tìm cách dập tắt một đám cháy sắp sửa bùng lên – Ngài
hiệu trưởng đã quả quyết sau một tuần lễ con bé Bolobala sẽ trở về. Đã trôi qua ba ngày
rồi, cứ đợi thêm vài ngay nữa xem sao.
Lời phân giải của bà Êmô như một bản tay giúi ông K’Tul trở lại xuống ghế. Nhưng mặc dù
đã từ bỏ ý định nhỏm người dậy, ông vẫn như đang còn kẹt cứng trong tấm lưới vô hình
của sự tức giận, vai và hông không ngừng cựa quậy, còn miệng thì khò khè như lên cơn
suyễn.
-Được rồi, được rồi! – Ông vừa nói vừa hả họng lớp không khí – Ta sẽ cố sống thêm bốn
ngày nữa để coi lão N’Trang Long có còn ngồi vững ở chiếc ghế hiểu trưởng trường Đămri
không cho biết!
Ánh mắt của ông thình lình bắn sang K’Tub:
-Còn con, K’Tub. Ta cho rằng không nhất thiết chuyện gì con cũng nghĩ và làm theo K’Brêt
và K’Brăk.
-Là sao hả ba? – K’Tub trố mắt dòm ba nó, không hiểu ông K’Tul nói vậy là có ý gì.
-Là sao thì tự con biết lấy.
Ông K’Tul lại buông một câu lấp lửng rồi lạnh lùng nhấc chiếc thìa cán dài quen thuộc lên,