19
Êmê nắm tay Nguyên chặt hơn nữa, và cất giọng run run:
- Kinh khủng quá! Hay là anh và anh K’Brêt từ ngày mai trở đi đừng tới lớp nữa.
- Ờ tụi anh cũng tính ở nhà quách. – K’Tub mau mắn phụ họa – Như thằng Suku đó. Có
sao đâu.
Nguyên lắc đầu:
- Nếu cần thiết phải ở nhà, thầy N’Trang Long đã dặn tụi anh rồi. Nhưng tụi anh không
nghe ổng nói gì về chuyện đó hết. Ổng chỉ giục tụi anh đi đến núi Lưng Chừng thôi.
Chiếc mặt nạ màu trắng trắng trên mặt K’Tub rơi mất khi nghe nhắc đến tên ngọn núi,
thay vào đó là màu đỏ như một thứ củ cải để quá lâu ngoài nắng. Phải nói là nhột nhạt
kinh khủng khi nhớ đến lời tuyên bố bạt mạng của mình, lời tuyên bố mà ngay lúc vừa
thốt ra nó đã biết chắc là lời hứa lèo khi chính nó cũng không biết núi Lưng Chừng ở đâu
và làm cách sao mà dẫn xác đến đó.
Êmê thở dài, giọng xa xăm, bất lực:
- Núi Lưng Chừng…
- Thầy N’Trang Long nói nếu tụi anh mà nuốt được quả táo vàng ở núi Lưng Chừng vô
bụng rồi thì chẳng sợ cóc gì mấy tên sứ giả của… của ... phe bên kia hết . – Kăply hùng hổ
làm một tràng nhưng đến phút chót, khi chuẩn bị phun ra những từ mà cả thầy Haifai lẫn
thầy N’ Trang Long đều cấm học trò nhắc tới, nó bộng chột dạ nói trớ đi.
Chỉ có con nhỏ Păng Ting là tỉnh queo:
- Bà em bảo một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng có thể giúp một phù thủy bình thường
có năng lượng pháp thuật xấp xỉ với các sứ giả ở trùm Bastu. Riêng khả năng tiếp nhận
pháp thuật ở trình độ cao thì tăng gấp mười lần.
“Phục hồi trí nhớ nữa!”. K’Tub nghĩ trong bụng, cố hết sức để đừng thốt ra thành tiếng.
Nó cảm thấy sượng sùng nếu mở miệng nhắc tới chuyện đó trong lúc này.
-Păng Ting ơi. –Êmê kêu lên bằng giọng thảm thiết – Nhưng vấn đề là núi Lưng Chừng
nằm ở đâu trên thế giới bao la này.
Păng Ting xoáy mắt vào Kăply:
Thầy hiệu trưởng kêu tụi anh tới đó, hổng lẽ ổng không nói cho tụi anh biết núi Lưng
chừng nằm ở đâu?
- Có chứ. – Kắply trả lời mà mặt xệ xuống - Ổng bảo núi Lưng Chừng nằm ở lưng chừng.
- Nghĩa là sao? – Păng Ting và Êmê cùng ngơ ngác buột miệng.
- Có nghĩa là hòn núi này không nằm trên mặt đất.