70
- Các trò ngồi xuống đi!
Ngoài chiếc ghế đằng sau bàn giấy, trong phòng còn một chiếc ghế dài đủ chỗ cho năm
đứa đặt người xuống nhưng kẹt một nỗi lúc này trên chiếc ghế duy nhất đó thầy Haifai
đang chễm chệ ngự ngay chính giữa, mà ngồi cạnh thầy Haifai là chuyện mà Kăply thành
thực tin rằng thà ngồi cạnh một bãi mình còn đỡ sợ hơn.
Trong lúc bọn Kăply đang loay hoay chưa biết có nên nhắm mắt làm theo lời thầy hiệu
trưởng hay không thì thầy Haifai “hừ” một tiếng và đứng phắt dậy, nói mà không nhìn bọn
trẻ:
- Các trò ngồi đây đi.
Thầy sải hai bước đã đến cạnh chiếc bàn làm việc của thầy N’Trang Long, đưa tay phủi
đít một cái, lập tức một chiếc ghế trong lại hiện ra dưới mông.
Thầy tỉnh bơ ngồi xuống, và chĩa cái trán dồ về phía bọn trẻ đang lục tục rải người ra
trên chiếc ghế dài, giọng quạy đeo:
- Các trò có biết đi đứng lung tung trong lúc này là chuyện đại ngu không hả?
K’Tub và Păng Ting vờ đưa mắt ngắm nghía các pho tượng đủ hình thù và kích cỡ, các
loại hũ lọ màu mè và cả mớ mặt nạ kỳ quái treo đầy rẫy trong văn phòng hiệu trưởng để
tránh phải nhìn thẳng vào bộ mặt hắc ám của thầy Haifai, bụng thầm mong sao cho trong
suốt cuộc đời này đừng bao giờ bước chân vào lớp Cao cấp 2.
- Anh đừng làm cho bọn trẻ hoảng lên chứ, anh Krazanh.
Thầy N’Trang Long cất giọng hiền hòa, rồi giương đôi mắt lục lạc nhìn thẳng vào bọn trẻ,
thầy mỉm cười hỏi?
- Thế nào, các con? Các con tìm ta có chuyện gì vậy?
Nguyên và Kăply giật mình rời mắt khỏi cái báo động kế trên vách mà xa quá nên tụi nó
không rõ đang chỉ bao nhiêu độ, bối rối quay nhìn Êmê.
Gương mặt Êmê lúc này đang nhảy loạn xạ từ xanh qua đỏ rồi từ đỏ qua xanh như phân
vân không biết nên chọn màu nào cho thích hợp với tâm trạng của nó.
- Thưa thầy… thưa thầy… - Nó ấp úng nói, khổ sở thấy vốn từ rơi đi đâu gần hết.
Thầy N’Trang Long gật đầu, ánh mắt toát ra sự ấm áp như muốn hâm nóng lòng can đảm
của cô học trò nhỏ:
- Nếu con đã quyết định đi gặp ta, ta nghĩ chắc con có điều quan trọng muốn thổ lộ. Cứ
nói đi con. Ta đang sẵn sàng nghe đây.
Lời động viên của thầy hiệu trưởng như một bàn tay vô hình đặt trái tim Êmê trở lại vị