Thám tử Eakar đứng xa xa, ngẩn ngơ nhìn. Trông gương mặt đờ đẫn của ông có thể tin
rằng đây là lần đầu tiên ông chính thức nhìn thấy một phụ nữ. Ông nhìn cô gái lạ không
chớp mắt, cố giữ mình để không gây ra tiếng động, mặc dù lòng ông đang vô cùng hồi hộp.
Thậm chí có lúc ông nhận ra mình không hề thở. Cứ như thể ông lo rằng hơi thở của ông có
thể làm xao động bầu không khí trong lành đang vây quanh cô gái.
Cô gái không nhìn thấy nhà thám tử, cho dù ông đã đổi chân hai ba lần. Cô vẫn đùa giỡn
với những cánh bướm đủ màu, thỉnh thoảng lại bật ra những tràng cười khanh khách nghe
vui tai như tiếng pha lê chạm vào nhau. Thám tử Eakar vẫn chết lặng một chỗ, bần thần, mê
mẩn, lòng ông nẩy mầm một cảm giác gì đó như là sự xôn xao trìu mến, nhất là càng lúc ông
càng khám phá ở cô gái một vẻ yêu kiều đặc biệt.
Cuối cùng thì cô gái cũng ngẩng đầu nhìn về phía nhà thám tử, không phải vì cô phát hiện
ra sự có mặt của ông mà vì lúc đó đằng sau lưng ông một con sóc đang quệt chiếc đuôi dài
vào bụi tầm ma làm phát ra những tiếng sột soạt.
- Ôi, thưa ông…
Hết sức ngạc nhiên, cô gái giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn nhà thám tử, bối rối thốt.
- Chào em. - Thám tử Eakar cất tiếng chào, sửng sốt về tiếng “EM” lạ lẫm trên môi mình.
- Ông đến đây đã lâu chưa ạ? - Cô gái ngập ngừng hỏi.
- Tôi vừa mới tới. - Eakar nói dối, không muốn làm cô gái xấu hổ. Ông nuốt nước bọt - Còn
em?
- Em chơi ở đây lâu rồi, thưa ông. - Cô gái đặt giỏ hoa trên tay xuống, bẽn lẽn đáp - Em rất
hay ra đây. Em thích cánh đồng này.
Nhà thám tử vội vàng tán thành, giọng dịu dàng như thể mượn của ai:
- Tôi cũng chưa từng thấy cánh đồng nào đẹp như cánh đồng này.
Vừa nói, Eakar vừa bước tới vài bước để đến gần hơn phiến đá xanh.
- Nhà em ở gần đây không? - Một lát ông đã đứng trước mặt cô gái, chăm chú nhìn cô, mỉm
cười hỏi.
- Nhà em ở xa lắm.
Cô gái nói, rồi co hồn nhiên vỗ tay lên phiến đá mình đang ngồi:
- Sao ông không ngồi xuống đây?
Thám tử Eakar ngần ngừ một thoáng rồi ngồi xuống cạnh cô gái. Trông ông rụt rè như một
chàng trai mới lớn…
oOo