CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 145

Haifai. “Trò hãy khóc đi, K’Brêt!”. Cái giọng ngọt ngào đó lại vang lên, êm ái, vỗ về, đầy ma
lực.

Đột nhiên Kăply thấy lòng mình thổn thức. Và nó thấy ngoác miệng ra khóc lúc này là điều

hoàn toàn tự nhiên. Ánh mắt của thầy Haifai càng lúc càng sâu thăm thẳm, nhìn nó nửa như
sai khiến nửa như khuyến khích. Kăply thấy mình đã muốn nức nở lắm rồi. Khóe mắt nó đã
bắt đầu ươn ướt. Nhưng Kăply cố gượng lại. Răng nghiến chặt, nó ép mình cố nhớ đến cách
vận dụng câu thần chú số 18 vừa học nhưng ngay lập tức nó đau khổ nhận ra sự bất lực của
mình khi ra lệnh cho đầu óc. Như một chiếc xe chết máy, bộ nhớ của nó hoàn toàn tê liệt.

Kăply rên rỉ trong tuyệt vọng: “Đừng khóc! Không được khóc! Dù thế nào cũng không

được khóc!”. Nó biết những lời lảm nhảm đó không phải thần chú, nhưng nó cứ mấp máy
môi như người mê sảng. Và kỳ lạ thay, Kăply mừng rỡ nhận thấy sự tỉnh táo dường như
đang quay lại với nó. Nó thấy nó không còn xốn xang hay bứt rứt như lúc nãy nữa.

“Khóc đi, K’Brêt! Sẽ rất dễ chịu nếu trò òa ra khóc, K’Brêt à!”. Thầy Haifai vẫn tiếp tục rót

vào tâm trí nó những lời đường mật nhưng lần này Kăply không để cho mình bị mê hoặc
nữa. “Chẳng dễ chịu gì hết á”. Nó tự nhủ và mắt nó ráo hoảnh.

Cả lớp nín thở theo dõi cuộc kiểm tra trước mặt, kinh ngạc khi thấy Kăply có thể cầm cự

được khá lâu trước thuật thôi miên của thầy Haifai.

Tụi nó háo hức chờ Kăply làm một trò hoạt kê gì đó để phá ra cười nhưng rốt cuộc chẳng

thấy gì hết. Hai thầy trò vẫn đứng gườm gườm nhìn nhau, nín thinh và bất động, lâu thật
lâu, bất phân thắng bại.

Ngay cả Nguyên cũng há hốc miệng. Nó không tin cục gạch trên cổ Kăply có thể thông thái

hơn bọn Amara, Y Đê và Hailibato. Trước sau, Nguyên dứt cả thảy là tám sợi tóc, vẫn không
biết thằng bạn mình làm cách nào để thực hành câu thần chú phức tạp kia ngon lành như
vậy.

Thầy Haifai cũng sửng sốt không kém. Nhưng rồi thầy chợt hiểu thầy không thể khuất

phục được đứa học trò đang đứng trước mặt. Thầy nhắm mắt lại và thở phì một tiếng, giống
như tuyên bố đầu hàng:

- Giỏi lắm, K’Brêt! Trò về chỗ đi!

Như được giải thoát, Kăply vội vàng chạy về chỗ, sung sướng hứng lấy hàng tràng tiếng vỗ

tay phấn khích và ngưỡng mộ của tụi bạn đang dộng ầm ầm vô tai nó.

Nhưng niềm vui vừa chớm trong lòng Kăply lập tức bị thầy Haifai tạt ngang một thùng

nước lạnh. Trong đầu nó, tiếng thầy bất ngờ vang lên - lần này đúng là giọng thầy, lạnh lùng,
gây gổ:

- Ta khen trò là để giữ thể diện cho trò thôi, chớ thiệt ra trò học ngu như heo, K’Brêt à. Sở

dĩ trò không bị thuật thôi miên của ta tác động chẳng qua là nhờ trò ăn được quả táo vàng
trên núi Lưng Chừng chớ còn câu thần chú Rèm cửa sổ, ta biết trò hổng nhớ cái con khỉ gì
hết á!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.