- Ờ. - Thầy N’Trang Long ưu phiền nói - Thần chú kim cương có thể gỡ được những lá bùa
mà ta đang dán trên chiếc cũi.
Như không muốn hai đứa học trò thêm hoảng sợ, thầy hắng giọng và lái câu chuyện sang
phía khác:
- Ủa tụi con lên đây gặp ta không phải vì định chõ mũi vào chuyện của nhà trường đó chớ.
- Dạ không. - Nguyên gãi tai, ấp úng - Tụi con định báo cho thầy là ngày mai tụi con sẽ đến
làng Ea Tiêu…
- Ta biết rồi. - Thầy N’Trang Long ngắt lời - ở phía bắc làng Ea Tiêu có khu rừng thau lau…
Trong khi Nguyên há hốc miệng thì Kăply reo ầm:
- Sao thầy biết hay vậy thầy? Có đứa nào mách lẻo với thầy hả?
Giơ bàn tay to tướng lên như muốn chặn họng tên học trò nhí nhố, thầy N’Trang Long
điềm nhiên nói:
- Nếu trực giác của ta không phản lại ta thì ta nghĩ tụi con đang đi đúng hướng.
Đôi mắt thầy nheo lại như có hạt bụi vừa rơi vô và hàng ria rậm khẽ nhúc nhích như thể
thầy vẫn quen nói bằng ria:
- Nói thiệt với tụi con chứ cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử của Đam San về mặt nội
dung hổng có gì đáng để cấm đoán hết. Một trăm năm mươi năm trước sở dĩ nó bị Hội đồng
tối cao xứ Lang Biang tịch thu chẳng qua vì nó chứa cái bí mật mà tụi con vừa khám phá ra.
Nguyên và Kăply buột miệng “à” lên một tiếng, nhưng trước khi tụi nó kịp thắc mắc về tác
giả cuốn sách, thầy N’Trang Long đã nói luôn:
Đam San dĩ nhiên không hay biết gì về bí mật chứa đựng trong cuốn sách của mình. Ông ta
chỉ ghi chép các vụ oan sai dưới cái nhìn khách quan của một nhà sử học.
- Thầy ơi, - Nguyên khẽ cựa quậy người - nếu đúng như thầy nói thì tại sao Đam San lại
phù phép dòng chữ nói về vị trí Y Conma bị treo cổ?
- Điều gì thì ta không dám chắc nhưng riêng chuyện này, ta có thể quả quyết Đam San
không phải người phù phép dòng chữ đó.
Thầy N’Trang Long thong thả đáp và trước khi Kăply kịp bật ra câu hỏi “Thế thì ai hả
thầy?”, thầy đã xua tay về phía cửa phòng không biết đã mở ra từ lúc nào, tỉnh queo nói:
- Ta sẽ rất vui nếu tụi con đủ thông minh để hiểu được tại sao cửa phòng ta tự dưng lại mở
ra trong khi không có ai bước vào hết trọi.
Nguyên và Kăply bất đắc dĩ phải đứng lên trước lời đuổi khách, tức mình là tụi nó đã
không cáo từ trước khi bị tống cổ như bao lần khác.
- Mày ngu quá - Nguyên cáu kỉnh nói, khi cả hai lần mò leo xuống những bậc cấp. - Chính
Hội đồng Lang Biang đã phù phép dòng chữ đó chứ ai. Có vậy mà cũng hỏi.
- Tao hỏi hồi nào? - Kăply cãi.