- Giáo sư Lãng Quên…
Nguyên thì thầm nhắc lại cái tên lạ lẫm đó, chợt hiểu ra tại sao từ khi đặt chân vô trường
Đămri đến nay, nó không hề nghe đứa học trò nào thắc mắc về vị giáo viên đặc biệt này. Tụi
học trò lớp Sơ Cấp một chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên về cô giáo vô hình của mình, có lẽ những
băn khoăn của tụi nó đã bị một loại bùa phép nào đó gột sạch khỏi đầu óc. Ngay cả tụi Êmê,
K’Tub, Păng Ting, Mua, Tam, Bolobala cũng không bao giờ bàn tán về người phụ trách lớp
Sơ Cấp một. Đây chắc là một loại bùa có tác dụng như bùa Lú , nhưng hẳn là loại bùa cực
mạnh, Nguyên nơm nớp nghĩ, nếu không thì tại sao cả đội ngũ giáo viên tài giỏi của trường
Đămri lẫn đám phóng viên tọc mạch và ưa mách lẻo như Chor và Pôlôna xưa nay đều xem
như không hề có vị giáo viên này trong bộ nhớ của mình.
- Thế Yan Jik…
- Yan Jik cũng như mấy đứa kia. - Pôca nhún vai cắt ngang câu hỏi của Nguyên - Em kể cho
nó nghe về cô giáo, một chốc nó lại quên ngay.
Kăply nheo mắt:
- Tóm lại, chỉ có hai đứa em là nhìn thấy cô giáo và luôn biết rằng có một cô giáo như thế
trong trường mình, điều đó khiến em và Pôcô rất ư là khoái chí, đúng không?
- Dĩ nhiên rồi, anh K’Brêt. Nhưng có một chuyện tụi em không khoái lắm. - Bộ mặt tươi
tỉnh của Pôca chùng xuống và khi nói tiếp ánh mắt nó chợt tối đi - Không hiểu sao khi tụi em
ngồi trong lớp, hai con thanh xà bạch xà cứ đờ ra như hai con rắn bằng gỗ, hổng nhúc nhích
gì hết. Chỉ khi nào ra khỏi lớp, tụi nó mới bắt đầu trở lại trạng thái bình thường.
- Chuyện đó anh cũng không hiểu, Pôca. - Nguyên tặc lưỡi và hất đầu về phía cửa lớp -
Thôi, tụi anh về đây, em vô lớp đi.
- Vừa chui ra khỏi cổng trường, Kăply đập mạnh vô lưng Nguyên, nói như xả ấm ức, trông
bộ tịch thì có lẽ nãy giờ nó bị cả đống câu hỏi dày vò:
- Pôcô - Pôca là hai con ma, tụi nó biết trong trường có một vị giáo viên ở lớp Sơ Cấp 1 đã
đành, nhưng tại sao tao và mày cũng biết điều đó trong khi những đứa khác đều mù tịt hả
Nguyên?
- Mày đừng quên là tụi mình đến từ một thế giới khác. Đừng bao giờ quên điều đó, Kăply.
Nguyên giải thích bằng giọng nghiêm nghị đến mức Kăply chỉ biết thốt lên hai tiếng “Ờ há”
rồi lẳng lặng lê bước qua các quầy bánh giăng giăng hai bên đường, buồn bã nhận ra cái đầu
mình lúc này đã tiến bộ khá nhiều nhưng chắc còn lâu lắm mới có thể gọi là thông minh.
oOo
Chiếc bàn ăn ở lâu đài K’Rahlan trưa hôm đó giống như một bãi chiến trường. Mé bên này
ông K’Tul gân cổ nã đại liên bằng đủ thứ từ ngữ đao búa nhất mà ông có thể lôi ra từ cái đầu
nóng hừng hực của mình. Ở phòng tuyến đối diện, bọn trẻ K’Rahlan hợp thành một đội