CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 224

cô muốn bảo vệ nhà họ Chúc, muốn có câu trả lời cho ông nội, cũng muốn
để anh trai mình thoát khỏi chuyện xưa, bây giờ nhìn lại, "không sợ" của cô
là vì cô chưa bao giờ đối mặt với nguy hiểm thật sự, khi nguy hiểm đến
gần, cô còn cần một trái tim mạnh mẽ hơn.

Còn Lục Tây Nguyên, anh trốn vô cùng cẩn thận, từ miền nam Tứ

Xuyên đến Nội Mông, luôn luôn trốn ở nơi hoang vu nhất. Anh không chỉ
phải trốn, mà còn phải bảo vệ kho báu của nhà họ Chúc, anh không chỉ phải
chuẩn bị nghênh đón đao thương mưa kiếm bất kì lúc nào, mà còn phải cứu
rỗi bản thân mệt mỏi đi vạch trần sự thật này.

Cô hỏi anh, bao nhiêu năm như vậy, anh trốn tôi là vì áy náy hay là vì

không còn cách nào khác.

Anh quả thật là vì không còn cách nào khác, anh không gặp cô, đối

với cô mà nói mới an toàn nhất.

Một tiếng sau, họ rốt cuộc bình an vô sự đến Trương Dịch, vào nội

thành, trước tiên lái xe đến một bệnh viện gần nhất, đầu Chúc Nam Tầm
cần phải kiểm tra.

Đây là một bệnh viện nhỏ, không có nhiều người xếp hàng lấy số,

nhưng các bác sĩ và y tá lại cần cù chăm chỉ, hết lòng sắp xếp cho những
bệnh nhân lui tới. Khi đến lượt Chúc Nam Tầm lấy số, các y tá trực đang
thảo luận về vụ tai nạn, xe cấp cứu chắc do bệnh viện này cử đến.

"Này, cô không lấy số ư?" Y tá gọi cô.

Chúc Nam Tầm không có thời gian để ý đến cô ấy, sau khi xua tay với

cô ấy thì đi đến trước mặt Lục Tây Nguyên và Trình Nặc: "E rằng lát nữa
xe cấp cứu sẽ đến, tôi không sao đâu, không cần kiểm tra."

Người bị thương vừa đến, những người còn lại sẽ đến theo, nơi này

không thích hợp ở lại lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.