- Ông khéo kén được rể quý quá. Làm việc học hành chẳng ra cái gì cả, chỉ được có
cái ăn khỏe mà thôi. Hạng người chỉ biết ăn cho nhiều thì còn làm nên gì được mà mình
hòng nở mặt nở mày thiên hạ.
Cha vợ mới trả lời:
- Bà nó đừng lo, hễ nó mạnh ăn, tức nó làm việc mạnh hơn người, để rồi bà nó
xem.
Mẹ vợ không tin bảo:
- Nếu nó mạnh hơn người thì tôi có vài mẫu ruộng kia đầy cỏ, ông hãy bảo nó dọn
thử cho tôi xem.
Như Hổ nghe mẹ vợ bảo như vậy, đợi sáng hôm sau, vác dao phát cỏ ra ruộng. Đến
chỗ cây đa to, có bóng mát, Như Hổ thấy buồn ngủ liền nằm xuống đánh một giấc ngon
lành. Lúc đó, bà mẹ vợ đi chợ về ngang cây đa, thấy Như Hổ nằm ngủ ngáy pho pho, bà
ta điên tiết đi riết một hơi về nhà, kêu chồng mà nói:
- Này ông ra đồng mà xem thằng rể quý của ông, từ sáng đến giờ nó nằm ngủ khò
dưới gốc cây đa chớ có làm quái gì đâu. Vậy mà cứ biểu tôi nấu nướng cho nó ăn thật to
để nó làm việc. Làm việc gì cái thứ chỉ biết ăn ấy!
Cha vợ cũng giận lắm, cùng mẹ vợ xăm xăm đi ra đồng, định cho Như Hổ một bài
học. Chẳng dè, trong lúc mẹ vợ trở về nhà, ở ngoài đồng Như Hổ choàng tỉnh dậy, lấy
dao ra phát cỏ. Sức mạnh như thần, nên chỉ trong chốc lát, Như Hổ dọn sạch trơn mấy
mẫu ruộng cỏ. Cá dưới ruộng chạy không kịp, chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Lúc cha mẹ vợ ra tới nơi thấy ruộng sạch rồi bấy giờ mới thấy rõ tài sức của Như
Hổ. Cả hai không còn coi thường Như Hổ nữa.
Đến mùa lúa chín, mẹ vợ nấu cơm với nồi hai mươi cho Như Hổ ăn, rồi bảo đi gọi
thợ gặt lúa. Như Hổ được ăn no liền xin ra đồng để gặt khỏi phải kêu công thợ. Nói rồi
Như Hổ lấy một cây tre làm đòn xóc, và đem liềm hái thừng chạc ra đồng. Vừa được
nửa buổi, Như Hổ đã gặt xong hai mẫu ruộng, bó làm bốn bó xỏ đòn cân quảy về. Cha
mẹ vợ thấy đều vui lòng hả dạ, từ đó ngày nào cũng cho Như Hổ ăn uống no nê.
Mỗi năm vào độ mùa xuân, làng bên cạnh có tổ chức hội đánh vật. Năm đầu, Như
Hổ dự tranh đánh ngã tất cả các tay đô vật danh tiếng. Năm sau và những năm kế tiếp
Như Hổ vẫn giữ chức vô địch môn đô vật.