CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 123

Lúc chưa bắt tay vào làm việc gì đó, Diệp Tử Lộ lúc nào cũng cho rằng

mình sẽ làm được mọi thứ, một khi cô đã quyết tâm sẽ bắt tay vào làm thì
sẽ gạo xay ra cám, chỉ có thành công không có thất bại. Thế nhưng trong
thực tế, cô sẽ chần chừ mãi đến khi không thể chần chừ được nữa, khi đối
diện với kết quả của sự lười biếng của bản thân, Diệp Tử Lộ mới có thể
ngay lập tức đưa ra đánh giá về mình – hình như cô là một phế vật chẳng
biết làm gì, chẳng làm được gì nên hồn.

Lúc đợi tàu điện ngầm, Diệp Tử Lộ đeo tai nghe vào, âm thanh hỗn độn

huyên háo xung quanh dội vào tai cô. Cô đứng sát vạch kẻ màu vàng trên
sân ga.

Dường như ánh hoàng hôn mờ dần và chiếc tàu điện ngầm xưa cũ đã

khiến cho tâm trạng của cô trở nên u ám hơn. Diệp Tử Lộ nhìn vạch kẻ
vàng, bất chợt nghĩ dại: “Nếu lúc tàu điện ngầm lao tới mình nhảy xuống
thì liệu có chết luôn không?”.

Cô nghĩ có lẽ Nhan Kha đã đúng. Nếu trên đời này có thần thánh thì chắc

thần đã mắc sai lầm, lấy đi thứ đáng lẽ nên thuộc về một người có ích đem
cho một kẻ tầm thường vô dụng.

Diệp Tử Lộ tự nhiên nhớ lại cuốn tiểu thuyết cô đã thức cả đêm hôm qua

để đọc, cái kết có hậu giống như muôn vàn câu truyện khác khiến người ta
tê người. Cuối cùng, cô dần quên đi những ảo giác ấy, cô biết mình không
thể trở thành nhân vật trong những câu truyện ấy. Một tiếng nói vang lên
trong đầu cô: “Con người ta không thể quay trở về quá khứ”.

Không thể làm lại những gì đã xảy ra.

Cô sắp hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa nuôi sống được bản thân, chưa

có chỗ đứng trong chính thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên, không mua nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.