CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 141

“Nếu không phải vướng vụ này thì tao đã về nhà đọc sách từ lâu rồi” –

Vương Lao Lạp nói vậy, cô ấy kéo Diệp Tử Lộ vào nhà vệ sinh, chỉ viền
mắt của mình nói: “Mày thấy quầng thâm của tao có rõ lắm không? Tao
trang điểm thế này có che được không? Hay là tao đánh thêm một lớp phấn
nữa nhỉ?”.

“Đánh thêm nữa thì mày sẽ thành Geisha Nhật Bản, mặt trắng phớ như

vôi” – Diệp Tử Lộ ngáp một cái. Cô chẳng có chút hứng thú nào với mấy
cái kiểu xem mặt này, đại khái là vì ngày nào cô cũng chìm đắm trong thế
giới của riêng mình, cô chắc chắn những thứ mình thích thì người ta thậm
chí chưa từng nghe đến bao giờ, tính khép kín của cô chỉ sợ sẽ khiến người
ta chán ghét nên càng không biết phải nói chuyện gì, nói chuyện thế nào
với người khác.

Thế nên dù đã bước chân vào xã hội hai, ba năm trời nhưng Diệp Tử Lộ

vẫn cứ như một cô bé học sinh ngu ngơ, cứ gặp người lạ là im thin thít, còn
gặp người quen thì lại có thể nói tràng giang đại hải, lúc thì im như mèo,
lúc thì nói như khiếu.

Vương Lao Lạp nghe thấy vậy thì chỉnh lại lớp trang điểm rồi trừng mắt

nhìn Diệp Tử Lộ: “Mày thì biết cái gì? Người ta nói con gái lúc nào cũng
phải xinh đẹp, mày không biết được chân mệnh thiên tử của mày sẽ xuất
hiện lúc nào đâu”.

Diệp Tử Lộ lại ngáp dài một cái để trả lời cô ấy.

Như Vương Lao Lạp ngày nào cũng vất vả vì mấy việc cỏn con, từ việc

không đọc sách để làm phong phú đời sống tinh thần, cho đến việc coi mấy
cái lời nhảm nhí ấy là vàng là ngọc, chẳng lẽ thế giới nội tâm của họ lại dễ
dàng bị tác động như vậy sao? Tuy không nói ra nhưng Diệp Tử Lộ có lúc
xem thường Vương Lao Lạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.