CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 142

Vương Lao Lạp thấy cô không chú tâm nên rất tức giận: “Diệp Tử Lộ!”.

“Được rồi được rồi, ít nhất là xinh đến nỗi tao không nhận ra” – Diệp Tử

Lộ thuận miệng nói – “Dạo này mày đọc sách đến mấy giờ? Tao nhớ hồi
xưa mày đâu có quầng thâm mắt đâu”.

“Một hai giờ đêm, xong 6 giờ sáng hôm sau lại thức dậy học từ mới” –

Vương Lao Lạp cáu kỉnh nói – “Mãi mà không nhớ nổi, kiến thức nền của
tao không được tốt, giờ mới nhớ ra, chính là do cái trường cấp ba rách nát
ấy hại tao”.

Lại bắt đầu rồi… Diệp Tử Lộ chỉ muốn tát cho mình một cái, cái mồm

chết tiệt, tự dưng lại đi nhắc đến chủ đề nhạy cảm này.

Đương nhiên, thím Vương Tường Tâm lại bắt đầu tua đi tua lại bài than

vãn muôn thuở: “Cái vùng quê bé tí tẹo nhà tao làm sao so sánh nổi với
Long Thành, chất lượng dạy và học không phải bình thường đâu. Các thầy
cô giáo được đào tạo tốt một chút thì lên thành phố hết cả, còn lại toàn giáo
viên dạy theo kiểu nhồi vịt, máy móc như thế mà còn thích tỏ vẻ. Chuyên
môn kém, lên lớp lại giảng sai thì bọn tao biết phải làm sao? Đỗ được cao
đẳng như tao là coi như đã xuất sắc lắm rồi chứ đâu có như chỗ bọn mày,
có bao nhiêu thành phố trọng điểm, lại còn phân khu trọng điểm nữa, thiếu
nước chia người trọng điểm luôn… Trình độ giáo dục thì khỏi bàn, đã thế
còn nhiều cơ hội hơn bọn tao, mỗi năm bao nhiêu trường tự tuyển sinh, tỉ lệ
đỗ đại học của bọn mày là bao nhiêu?”.

Với IQ của Vương Lao Lạp thì kể cả tự tuyển sinh đi chăng nữa cũng

chẳng có trường nào mắt mù mà cho cô ấy trúng tuyển.

Vương Lao Lạp à, không có tật xấu gì, từ xưa đến nay không bao giờ

chuốc lấy phiền phức. Mặc dù hai người ở cùng nhà nhưng chỉ cần đóng
cửa phòng là coi như ai làm việc người nấy, nhưng nếu Vương Lao Lạp có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.