CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 144

ta thì cứ nói thẳng ra, về sau khỏi phải trốn chui trốn lủi. Vì chuyện bé tí
này mà tức giận thì chẳng đáng, thôi nào, đừng tức giận nữa”.

“Tao đã nói rõ rồi! Nói biết bao nhiêu lần, kể cả là người nước ngoài

không hiểu tiếng Trung thì cũng phải hiểu ngôn ngữ cơ thể của tao chứ!” –
giọng Vương Lao Lạp bắt đầu có chút tủi thân – “Tao nói mày nghe này
Diệp Tử, tao ghét nhất cái loại nhà giàu mới nổi không biết trời cao đất dày
như thế! Có tiền là hay lắm chắc? Có lần hắn ta còn bỏ ra một trăm nghìn
euro để mua một cái vé du thuyền đấy! Để dụ tao về làm vợ chắc? Sao hắn
mặt dày thế nhỉ? Dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ cần hắn thích tao thì tao
phải quỳ dưới chân hắn? Vì tao nghèo chắc? Vì điều kiện của tao không
tốt? Tao không phải là người chắc?”.

Vương Lao Lạp nổi giận bừng bừng, mặt đỏ cả lên. Diệp Tử Lộ vội vàng

nhẹ nhàng khuyên cô ấy, vừa đồng cảm sâu sắc với những lời đó, vừa
không biết phải làm thế nào với cô bạn cùng nhà này. Thế đấy, Vương Lao
Lạp coi thường những kẻ có tiền, coi thường những kẻ có quyền, coi
thường người thành phố, coi thường những cô gái quê không biết cầu tiến,
coi thường cả người nghèo. Bây giờ cô ấy còn quy cả những người giàu có
do tự mình phấn đấu, đi lên từ bàn tay trắng vào diện bị coi thường.

Diệp Tử Lộ quan ngại sâu sắc cho hành trình đi tìm bạn đời của cô ấy vì

tính ra thì chắc nhân dân cả nước này là kẻ thù của Vương Lao Lạp.

So với người lúc nào cũng tạo áp lực cho mình như Nhan Kha, so với

người ôm mối hận đời như Vương Lao Lạp thì Diệp Tử Lộ cảm thấy mình
chính là hình mẫu tiêu biểu cho những người thực sự phóng khoáng, rộng
lượng.

Thế rồi… cô cũng chẳng rộng lượng được bao lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.