CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 149

“Mẹ nó hôm nay nhặt được một bức di thư ở phòng nó, giờ thì không

thấy nó đâu nữa rồi” – Hồ Thiên vội vàng nói – “Cụ thể sự việc thì tao
cũng không rõ, nhưng nghe nói có người nhìn thấy nó đi vào công viên Lệ
Sơn lúc chạng vạng hôm nay. Nếu mày quen khu này rồi thì mau đến đây
giúp tao với! Mọi người đang đi tìm nó này”.

Diệp Tử Lộ không dám chần chừ, cô lập tức xuống ga tàu điện ngầm tiếp

theo, bắt taxi đến ngay công viên.

Bố mẹ cô cho đến giờ vẫn ở gần công viên Lệ Sơn, hồi bé Diệp Tử Lộ

lớn lên ở đây nên rất quen khu vực này. Cô quàng túi xách ra sau lưng, vừa
thở hồng hộc vừa chạy vào công viên, còn gọi cả bố mẹ cô đến giúp.

Bố Diệp Tử Lộ nghĩ một lúc rồi nói: “Sau công viên Lệ Sơn có một cái

hồ nhân tạo cũng sâu, bình thường rất ít người đến, không biết con bé có
đến đấy không nữa?”.

Bình thường Hồ Thiên ít tập thể dục, sau khi đi khắp cái công viên to

đùng cả ngày thì giờ đã không biết phân biệt đông tây nam bắc gì rồi, vừa
thở vừa nói: “Chú Diệp, bọn cháu đi tìm mãi rồi mà vẫn chưa thấy cái hồ
chú bảo, chú đưa bọn cháu đi được không? Nhỡ nó muốn tự sát rồi nhảy
xuống hồ thì phải làm sao?”.

Lúc này trời đã tối sầm lại, mọi người đi theo bố Diệp Tử Lộ đi tìm cái

hồ phía sau công viên Lệ Sơn, trong lúc đó có người báo cảnh sát nên rất
nhanh sau đó một đội cảnh sát đi cùng bọn họ. Công viên ở gần vùng ngoại
thành, vị trí hơi lệch, trong công viên có một ngọn núi nhỏ cũng được xem
là một điểm du lịch nhưng đáng tiếc quản lý không tốt nên trừ dân ở đây ra
thì ít ai đến chơi. Công viên rất rộng, kể cả người quen đường thì cũng phải
đi bộ gần 40 phút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.