CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 150

Đèn đường bên trong hỏng hết cả, phải dùng đèn pin điện thoại soi

đường.

Lúc mọi người cảm giác như đã gần đến hồ, khi hơi nước lạnh tỏa trong

không khí thì bỗng nhiên, Hồ Thiên hét lên.

Diệp Tử Lộ mãi mãi không bao giờ quên tiếng hét ấy.

Trong bóng tối, Hồ Thiên nắm chặt cánh tay Diệp Tử Lộ, móng tay nhọn

hoắt của cô ấy chọc vào da thịt Diệp Tử Lộ. Sau tiếng hét ngắn ngủi, cô ấy
lập tức có ý thức bịt miệng mình lại, chỉ về phía hồ xa xa, cất giọng khàn
khàn khiến người khác phải nổi da gà: “Kìa… Mau nhìn kìa, có người ở kia
đúng không?”.

Thị lực của Hồ Thiên khá tốt, ở phía đằng kia thực sự có người, nước đã

ngập gần đến ngực người đó nhưng cô ấy vẫn đi về phía trước như người
mất hồn.

Thật là một buổi tối rối ren, có người chỉ huy lực lượng xuống kéo cô ấy

lên, có người hét lên khuyên cô ấy đừng đi tiếp, mẹ của Lư Tú Tú thì cứ thế
ngồi khóc ầm ĩ, có cả tiếng người ta an ủi bà ấy nữa, cuối cùng còn gọi cả
cấp cứu. Hiếm khi mà bên hồ nhân tạo đèn đuốc sáng rực thế này.

Lúc đó Diệp Tử Lộ chỉ cảm thấy có quá nhiều âm thanh xung quanh, tai

cô ù đi, cũng không rõ mọi người tiến hành cứu người thế nào rồi mà chỉ
nhìn qua một cái rồi an ủi mẹ Lư Tú Tú, thế nhưng cô cũng chẳng biết phải
nói gì ngoài “Không sao đâu cô” và “Nhiều người thế này chắc chắn cứu
được bạn ấy”.

Với sức lực của rất nhiều người thì cuối cùng Lư Tú Tú cũng được kéo

lên, Diệp Tử Lộ cũng không nhìn thấy cô ấy, chỉ nghe nói là cô ấy đã được
xe cấp cứu đưa đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.