CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 178

Nhìn dáng vẻ chuyên tâm đọc sách của Diệp Tử Lộ, anh thầm đoán xem

cô kiên trì được bao lâu.

8 giờ 15 sáng, Vương Lao Lập thu dọn sách vở, trang điểm trong vòng

mười lăm phút rồi đi làm với dáng vẻ xinh đẹp. Diệp Tử Lộ thay đồ thể
thao, đứng trong phòng vặn vẹo mấy cái, cô cảm thấy đúng là dậy sớm
khiến người ta minh mẫn hẳn ra, cứ như là bị tiêm doping vậy. Cô nhét
Nhan Kha vào mũ áo của mình: “Đi, chúng ta cùng đi tập thể dục”.

Nhan Kha ngọ nguậy mãi nhưng chả ích gì, chỉ biết tức giận oán than:

“Cô nghĩ tôi mà giảm cân được chắc?”.

Thế nhưng kháng nghị của anh không có kết quả, anh vẫn bị bắt đi ra

ngoài, chỉ có thể bám chặt lấy mũ của Diệp Tử Lộ, cứ mỗi động tác của cô
lại khiến đầu anh quay cuồng.

Nhan Kha không nhớ đã bao lâu mình chưa ra khỏi nhà rồi, anh ở nhà

của Diệp Tử Lộ, cả ngày không ra ngoài, bị nhốt trong bốn bức tường suy
nghĩ về cuộc đời, lên mạng, khi thì đọc mấy tác phẩm văn học chính thống
vẫn chưa được tháo bọc được Diệp Tử Lộ mua về để trên giá sách mà
không hề có ý muốn ra khỏi nhà.

Vừa thấy dòng xe cộ tấp nập trên phố anh đã cảm thấy không quen.

Vì tất cả những thứ này đều khiến anh cảm thấy như đã từ rất lâu rồi.

Anh ngồi trong mũ của Diệp Tử Lộ, thỉnh thoảng bị đập vai vào những

người xung quanh khi Diệp Tử Lộ chạy trong công viên gần nhà, anh bỗng
cảm thấy bối rối. Sau khi bị tai nạn giao thông, chỉ trong phút chốc anh trở
thành một người… được rồi, thực ra anh không còn là người nữa. Những
điều anh từng thấy khi còn là người giờ chỉ còn là ký ức, những ký ức ấy
còn đọng lại vô cùng rõ rệt nhưng hóa ra lại xa xôi đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.