CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 222

lại còn bị thương một chân.

Anh nghe thấy tiếng Vương Lao Lạp ầm ầm ngoài phòng khách: “Mẹ ơi,

sao lại thế này?”.

Diệp Tử Lộ nâng vai lên, co một chân lên nhảy lò cò vào nhà, giọng nhẹ

bẫng như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Không sao, không để ý đèn đỏ, tao
chạy vội quá, không cẩn thận nên bị xe tông”.

Nói xong, cô thậm chí còn ngẩng đầu cười với Vương Lao Lạp một cái,

lại còn tỏ ra rất ngoan ngoãn: “Sứt tí da thôi, không sao đâu, hai ngày là
khỏi ấy mà”.

Diệp Tử Lộ cảm ơn Lục Trình Niên, thấy cô có bạn cùng nhà là nữ, Lục

Trình Niên cũng không tiện ở lại lâu, chỉ ngồi uống cốc nước, dặn dò vài
câu rồi đi. Diệp Tử Lộ cởi áo khoác, bên trong cô chỉ mặc mỗi cái áo len
lông cừu mỏng. Cô gầy sọp đi, xương bả vai nhô lên như sắp xuyên qua
được cái áo, đôi tay gầy guộc vòng ra đằng sau bóp nhẹ gáy.

Nhan Kha ngồi trong tủ nhỏ ở phòng khách, đợi một mạch đến tối,

không đợi Diệp Tử Lộ nhớ ra anh, hình như cô quên anh mất rồi thì tự
mình đi vào phòng nhưng lại bị Vương Lao Lạp nhìn thấy. Lao Lạp không
nói không rằng nhặt anh lên, lại còn rửa sạch một đĩa hoa quả, đặt lên trên
tủ đầu giường Diệp Tử Lộ: “Ăn một ít đi!”.

Diệp Tử Lộ đang ngồi xem máy tính nghe thấy vậy thì quay đầu lại, cười

với cô ấy một cái. Trong lúc đưa tay ra cầm lấy thì ấn nhè nhẹ lên đầu Nhan
Kha, như thể muốn xin lỗi vì đã quên mất anh.

Vương Lao Lạp ngồi đó một lúc, nhận ra mình chẳng biết nói gì, bèn

lẳng lặng đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.