CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 233

hực khí thế nhưng ngủ một giấc là quên sạch. Hồi xưa tôi có xem một…
gọi là gì ấy nhờ? À, một quyển sách, gọi là ‘Lúc bạn đang lãng phí thời
gian thì mọi người đều đang làm bạt mạng’, anh đọc chưa?”.

Nhan Kha lắc đầu.

“Tôi đọc từ đầu đến cuối, xong cũng cảm thấy có chút rung động và cảm

hứng, lúc đấy cũng muốn xắn tay lên để lập nên nghiệp lớn, sau đó…
không còn sau đó nữa. Ầy, Gấu Kha à, anh muốn tốt cho tôi, tôi biết, cảm
ơn anh, nhưng… thôi mặc kệ đi!” – Nói xong, cô liền đi đến cạnh bàn, bắt
đầu lướt web theo thói quen – “À, đúng rồi, cuối tuần ngày mai, tôi có hẹn
vài người bạn đi chơi, anh đi không?”

Nhan Kha hoàn toàn thất vọng, anh không muốn để tâm đến cô nữa.

Diệp Tử Lộ chọc chọc vào người anh: “Rốt cuộc có đi không hả cái đồ

suốt ngày ở nhà này?”.

Nhan Kha vốn định từ chối nhưng sau đó lại nghĩ, người khác thì ru rú ở

nhà, còn anh lại ru rú trong một con gấu bông, tuy địa điểm có chút kỳ lạ
nhưng chẳng phải vẫn là trạch nam sao? Thế là liền đồng ý: “Ừ, đi”.

Hai ngày cuối tuần này Vương Lao Lạp ở khách sạn gần địa điểm thi cao

học, đi từ sớm rồi. Diệp Tử Lộ ở nhà một mình cũng chẳng sao, sáng sớm
chưa đến 6 giờ cô đã thức dậy, gọi điện cho nhà hàng, gửi tiền trước rồi đặt
họ mang ba bữa cơm đến cho mẹ cô, sau đó vội vàng sắp xếp hành lý đưa
Nhan Kha đi chơi.

Cô cũng chẳng nói là đi đâu, Nhan Kha đoán có khi chính cô cũng chẳng

biết, Diệp Tử Lộ giờ đây toàn gặp sao hay vậy, câu cửa miệng của cô là
“Chẳng sao, tùy”, như thể không cần gì, thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh.
Chưa đến 7 giờ, hai xe đã đến, có Hồ Thiên, Lục Trình Niên, còn có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.