CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 231

“Chẳng trách lại rẻ thế” - Diệp Tử Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm rồi nhìn tấm vé

vừa đổi được – “‘Bá vương biệt cơ’ á? Bạn Gấu Kha này, hóa ra gu của anh
thế này? Đến tôi còn chẳng thèm xem cái thể loại phim này”.

Dù sao xung quanh cũng không có ai, Nhan Kha trèo lên vai cô, lạnh

nhạt nói: “Người dung tục ắt xem cái dung tục”.

Phim cổ kinh điển, tuy chưa từng xem nhưng cũng biết được tình tiết câu

chuyện, Diệp Tử Lộ cảm thấy chán chường và vô cùng hối hận tại sao mình
lại đưa ra cái quyết định ngu ngốc thế này – đi xem phim với một con gấu
bông, dốt không cơ chứ.

Nhưng cô đã làm vô số những việc nhạt nhẽo mấy ngày nay, thêm một

việc này nữa thì cũng chẳng sao, thế là cô đành ngồi im một chỗ ăn bỏng
ngô.

Đến đoạn bầu gánh hát, Diệp Tử Lộ mới sững người.

“…Tối hôm ấy, gió thổi ào ào, binh lính của Lưu Bang hát Sở ca cả đêm.

Con dân nước Sở tưởng Lưu Bang đã giành được nước Sở, tất cả đều hoảng
loạn chạy đi hết, nghe nói Bá vương còn rơi nước mắt. Con người dù có cố
gắng đến mấy cũng không thể địch lại ý trời.”

“… Bá vương bắt ngựa Ô Truy chạy nhưng ngựa Ô Truy không chạy,

bảo Ngu Cơ đi nhưng Ngu Cơ quyết không chịu. Đó là lần cuối Ngu Cơ rót
rượu cho Bá vương, lần cuối múa kiếm cho Bá vương xem, sau đó rút kiếm
tự sát, quyết không phụ Bá vương!”

“Chứa đựng trong bài hát xướng vừa là đạo lý hát hí khúc vừa là đạo lý

làm người. Con người ấy à, chỉ có chính mình mới giúp được mình mà
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.