CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 232

Lúc về, Nhan Kha mong đợi Diệp Tử Lộ bày tỏ chút cảm nghĩ nhưng

Diệp Tử Lộ chẳng nói câu nào, như thể cô có lòng dạ sắt đá, không thể lay
động được.

Nhan Kha trèo lên giữa mũ và cổ cô, nhảy lên nhảy xuống. Cũng may

trời tối rồi, nhỡ có ai nhìn thấy thì cũng chỉ tưởng rằng có con mèo leo lên
cổ một cô gái mà thôi.

Về đến nhà Diệp Tử Lộ mới nhìn thấy đống áo bị Nhan Kha coi là dây

thừng leo núi của mình.

Nhan Kha lúc này mới rụt cổ lại. Thôi xong rồi, quên mất không xóa dấu

vết!

Anh vốn định dọn lại như cũ nhưng đáng tiếc chân ngắn quá, dọn quá

chậm, thế là anh bị Diệp Tử Lộ xách gáy lên, hai chân treo lủng lẳng.

“Anh tự mình đến xem” - Diệp Tử Lộ nghiến răng – “Riêng ngày hôm

nay anh đã làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi?”.

Nhan Kha bị treo lơ lửng một cách vô cùng nguy hiểm, tay chân anh

quẫy loạn lên, quả là tiến thoái lưỡng nan, cảm giác cực kỳ chơi vơi.
Nhưng chỉ vài giây sau, Diệp Tử Lộ không còn tức giận nữa, cô đặt Nhan
Kha lên bàn đầu giường, tự đi dọn dẹp đống áo của mình, vứt bừa sang một
bên. Dường như ngay cả cãi nhau cô còn lười nữa, những ngày này, những
hỉ nộ ái ố của cô toàn do chuyện không đâu, đến cũng nhanh mà đi cũng
nhanh, cứ như cỏ trước gió, lười vui vẻ mà cũng lười tức giận.

“Để tiêm thuốc ‘chăm chỉ’ cho tôi hả?” - Diệp Tử Lộ ngồi phịch xuống

ghế, vắt vẻo hai chân, ngồi rung chân mà chẳng đoái hoài gì đến hình tượng
– “Anh biết thuốc chăm chỉ là gì không? Cái gọi là ‘chăm chỉ’, thực ra đều
là thuốc gây hưng phấn thôi, sau khi tiêm xong, nó khiến người ra hừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.