CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 270

cứ sợ bố mẹ sẽ sợ nên chưa kể chuyện này, kỳ lạ bố nhỉ ha ha... Bây giờ
con kể rồi chắc bố cũng chẳng sợ đâu. Nhìn cậu ấy cũng đáng thương, bố
để lại cho cậu ấy một miếng sủi cảo nhé.”

“Công việc hiện giờ của con rất thuận lợi, con đọc xong hai cuốn trong

bộ sách ôn tập cho kỳ thi năm sau rồi, còn làm cả đề ôn tập nữa, nếu mà
không qua thì chắc chắn giám khảo có vấn đề. Đợi khi thi xong có chứng
chỉ, con sẽ nhảy việc. Công việc hiện giờ của con tốt thì tốt nhưng tiền
lương ít quá, thỉnh thoảng có gọi cái taxi thôi cũng tiếc, thế này không ổn,
sau này mẹ có tuổi rồi, ngộ nhỡ phải ăn đồ bổ như linh chi, ngọc lộ, con mà
không mua nổi thì có phải xấu hổ không... Bố à, nếu không ăn được thì ở
bên đấy phải tu luyện chăm chỉ, sớm tu thành tiên nhé, phù hộ cho con
kiếm nhiều tiền nhé!”

Nói đến đây, cô hỏi Nhan Kha: “Đến lượt anh thì hết rồi, ăn chưa?”.

Ngoài việc cả mặt Nhan Kha bị hun khói bằng hương thì ăn chẳng ăn

được cái gì hết. Anh nghĩ bụng Diệp Tử Lộ lo liệu chu đáo quá đi, đến bài
vị còn chẳng có thì ăn cơm cúng kiểu gì cơ chứ?

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, anh lại giả thần giả quỷ nói: “Ăn

rồi, mặn lắm”.

Diệp Tử Lộ hỏi: “Anh lấy mấy miếng? Tôi vừa nói là cho anh một miếng

thôi nên đừng có lấy nhiều đấy”.

Nhan Kha hừm một tiếng, đau lòng chuyển tầm mắt, thờ ơ nói: “Ai

thèm”.

Diệp Tử Lộ vẫy tay chào trước di ảnh bố cô, mặc áo khoác đem Nhan

Kha theo, cô lôi một bịch pháo hoa nhỏ từ cuối giường ra, hí hửng chạy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.