CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 282

bị thời gian mài giũa trở thành một người đáng thương, miệng cọp gan
thỏ... thậm chí còn chẳng giữ được cái “miệng cọp” bên ngoài nữa. Trong
khi những đứa trẻ lúc nào cũng im thin thít kia, nguồn năng lượng chất
chứa bên trong nay đã bùng nổ, và trở thành những người khiến người khác
phải nhìn với cặp mắt khác.

“Nhìn đứa trẻ để đoán số mệnh sau này” … đôi khi không chính xác cho

lắm.

Đúng lúc ấy, Lục Trình Niên cất giọng nói.

Anh ấy nói không nhanh không chậm mà theo tiết tấu của riêng mình,

lúc đầu nói về chuyện thời tiết, sau đó nói về những chủ đề mà cả hai cùng
biết, khi nhắc đến những chuyện quá khứ, anh ấy không hề ngại ngùng,
cũng không hào hứng quá đà. Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, Lục Trình Niên
nói: “Sếp ở công ty cậu vừa từ chức vẫn tiếc lắm, nhưng công ty bên đấy
thực ra hơi nhỏ, không có cơ hội phát triển cũng như tiền lương không cao,
thực sự không hợp với cậu”.

Diệp Tử Lộ nhanh chóng khách khí nói: “Thực ra cũng không phải, chỗ

làm mới gần nhà tôi hơn một chút. Lần đó thực sự cảm ơn cậu đã giúp tôi
rất nhiều”.

Đèn đỏ gần một phút, những con số cứ chầm chậm nhảy, Lục Trình Niên

tranh thủ nhìn cô, biểu cảm vô cùng dịu dàng: “Thực ra cũng không có gì,
không tốn công gì nhiều đâu mà. Tôi có thể không hiểu người khác, nhưng
có thể không hiểu cậu sao? Cậu giỏi như vậy, làm ở đâu cũng thế mà”.

Diệp Tử Lộ có chút hổ thẹn với những lời nhận xét của anh ấy, nhưng

chưa kịp khách sáo thì Nhan Kha treo trên túi cô đã phát ra một âm thanh
kỳ lạ, anh bắt chước tiếng đồ chơi phát ra khi có người ấn vào, anh bóp
họng kêu: “Chít…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.