CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 311

Có lẽ ai khi còn trẻ cũng phải trải qua giai đoạn này, chẳng chắc chắn

được điều gì, mỗi ngày đều hoài nghi chính mình, tất cả mọi nỗ lực đều
không thấy thành quả, không biết rồi con đường sau này sẽ đi về đâu, mệt
mỏi đến nỗi lo lắng, không muốn nán lại một nơi nào đó dù chỉ một giây.
Cô không biết rồi cô sẽ trở thành một người ra sao trong tương lai, lo lắng
chẳng muốn làm việc gì, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp
tục chịu đựng mà thôi.

Nhưng “trải nghiệm” nhờ ta chịu đựng mà có được, tất cả những gì ta

trải qua, thực ra chính là những nỗi khó khăn mà người ta phải chịu đựng
chồng chất lên mà thành thôi. Chỉ có chịu đựng mới có thể trưởng thành,
trở thành một người mình đồng da sắt, mới có thể nhận ra những nhọc nhằn
đó sau này đáng quý biết chừng nào.

Đối với Diệp Tử Lộ, hai tháng đầu là khó khăn nhất, khi giai đoạn đen

tối qua đi, cuối cùng cô cũng bắt đầu xử lý được một số công việc, cả căn
phòng nơi cô sinh sống cũng bắt đầu mang những dấu ấn riêng của cô, dần
dần trở thành “ngôi nhà” – nơi cô cảm thấy thoải mái và tự do.

Đúng lúc ấy, Diệp Tử Lộ nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.

“Này củi mục! Tôi là Nhan Kha đây, Hồ Hán Tam

[1]

tôi quay trở lại rồi

đây!”

[1] Hồ Hán Tam là một nhân vật kinh điển trong bộ phim “Sao đỏ lấp lánh” của Trung Quốc, lời

thoại kinh điển trong phim của ông là: “Hồ Hán Tam tôi trở lại rồi đây!”.

Những ngày tháng vừa qua của Nhan Kha không vui tươi như tin nhắn

kia của anh, anh vẫn phải sống trong cảnh khổ sở không thể tự chăm sóc
cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.