CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 353

“Lắm mồm thế này bảo sao già rồi mà chưa ai thèm lấy” – Mẹ Diệp

chẳng mấy khi dành thời gian để tâm sự với con, thế mà mới nói được vài
câu đã rối lên vì đứa con gái hư này rồi, mãi một lúc sau bà mới bình tĩnh
lại và hỏi – “Nếu con từ chức rồi thì đã tìm được công việc tốt hơn chưa?”.

Diệp Tử Lộ do dự một lúc, lại nhớ đến lời hứa suông của Nhan Kha tối

hôm qua, thế cũng coi như là một công việc tốt rồi, thế nên cô gật đầu.

“Thế có vấn đề gì?”

Diệp Tử Lộ đành phải nói thật: “Có vẻ không đúng với chuyên ngành

của con”.

“Bây giờ mới biết là mày có ‘chuyên ngành’ đấy” – Sắc mặt mẹ cô cuối

cùng cũng tươi hơn một chút, bà nghĩ một lúc rồi thở dài – “Hồi mày còn
bé, ngày nào cũng thế, tan học về từ lúc vào nhà đến lúc đi ngủ, kể cả thức
đêm cũng nói chuyện với mẹ, kể cho mẹ hết chuyện tám đời tổ tông nhà
từng bạn trong lớp, sao bây giờ có chuyện gì lại giấu trong lòng mà không
kể hả?”.

Diệp Tử Lộ cúi đầu nghịch ngón tay, rầu rĩ nói: “Có gì mà kể ạ?”.

Mẹ Diệp không nói gì, đợi cô kể hết mọi chuyện. Bà luôn cảm thấy con

gái mình hơi ngây thơ, chẳng giấu được điều gì, tính thẳng ruột ngựa, giờ
giữ trong lòng lâu thế này là cũng siêu rồi, tí nữa thế nào cũng phun ra hết.

Nhưng đợi mãi Diệp Tử Lộ vẫn chẳng nói gì mà chỉ vân vê móng tay.

Có gì mà kể ạ? Diệp Tử Lộ bình tĩnh lại, nhìn kỹ lại chính mình, cô nhận

ra mình lại một lần nữa lúng túng trước ánh mắt của người khác và đồng
thời cũng đánh mất khả năng tự đánh giá mình. Dường như trái tim cô quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.