CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 354

yếu đuối, vừa lo lắng khôn nguôi, vừa không thể quyết tâm thay đổi điều
gì, cô đang lơ lửng trong không trung, như những phi hành gia mất đi trọng
lượng, dù có dùng hết sức cũng không thể chạm chân xuống mặt đất.

Điều này tạo nên một vòng tuần hoàn khép kín, cô vội vàng thoát khỏi

trạng thái này, nhưng lại không tìm thấy lối ra, từ đó lại càng lo lắng bất an,
như thể bị nhốt trong lồng. Nhưng không phải vậy, Diệp Tử Lộ vẫn nhận
biết được trạng thái tâm lý của mình, khi rơi vào trạng thái ấy, kinh nghiệm
của cô sẽ nói với cô rằng, phải thản nhiên, phải để hai chân tiếp xúc với
mặt đất mới có thể tìm lại sức mạnh của chính mình.

Diệp Tử Lộ cố gắng loại bỏ những tạp âm trong lòng mình, không biết

bao lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa”.

Mẹ Diệp “hừm” một tiếng, tự nhủ bao năm nay không để ý, giờ nó lớn

rồi, giờ biết giấu trong lòng rồi, chỉ kể những điều vui vẻ chứ không kể
chuyện buồn.

Sau đó, Diệp Tử Lộ miễn cưỡng nở một nụ cười: “Con đã hai mươi sáu,

sắp hai mươi bảy tuổi, gần ba mươi đến nơi rồi, thôi mà mẹ, con có còn là
đứa bé buộc tóc hai bên ngày nào mẹ cũng phải kiểm tra bài tập, liên lạc
với cô giáo nữa đâu?”.

Mẹ Diệp nhìn cô: “Không nói thật à?”.

Diệp Tử Lộ trợn mắt: “Có tra tấn cũng nhất quyết không chịu khuất

phục!”.

Mẹ Diệp lạnh lùng nói: “Ôi chao, chiến sĩ cơ à”.

Diệp Tử Lộ đứng dậy: “Không nói chuyện với mẹ nữa, con đi ra ngoài

đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.