CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 372

Nói xong, quả nhiên nói được làm được, anh lái xe đi ngay trước mặt

Diệp Tử Lộ, bỏ rơi cô một mình bên lề đường thật. Diệp Tử Lộ không tin
nổi, chạy theo được vài bước, cô không để ý đường chỗ này gập ghềnh như
bề mặt mặt trăng, chân cô lảo đảo, cộng thêm đôi giày cao gót khiến cô ngã
trẹo chân.

Diệp Tử Lộ kêu “ai da” rồi miễn cưỡng dựa vào một cái cây, ngẩng đầu

lên thấy xe Nhan Kha lao đi cho cô hít bụi. Cô chỉ muốn cởi giày cao gót
ra, đập anh một trận.

Diệp Tử Lộ: “...”.

Cô cảm thấy nỗi băn khoăn của mình là bình thường, làm sao cô sống

nổi cùng một người đàn ông lớn đầu rồi mà như trẻ con, lại còn hay ảo
tưởng nữa? Có khi ngày nào cũng phải xảy ra chiến tranh thế giới, lại còn
bị bỏ rơi bên đường nữa ấy?

Diệp Tử Lộ tức giận đứng thẳng lên, tập tễnh đi ra chỗ bắt taxi đợi, cúi

đầu mở phần nềm gọi taxi ra, định về nhà rồi tính sau nhưng đợi mãi mà
chẳng có ai trả lời, lúc cô nhìn thấy biển tàu điện ngầm ở gần đó, đang
chuẩn bị tinh thần đi tàu về thì nghe thấy một tiếng phanh xa.

Một chiếc xe việt dã quen thuộc dừng lại trước mặt cô, cái tên khi nãy

bảo không muốn nhìn thấy cô nữa giờ lại chường mặt ra, trông như con
mèo cụ khó tính, hất cằm với cô: “Lên xe”.

Diệp Tử Lộ vốn muốn tỏ vẻ mình có tinh thần quật cường “Thà chết

đứng còn hơn sống quỳ”, nhưng cô quá đau chân, mà taxi thì chơi trò mất
tích tập thể nên cô chỉ lên tinh thần được một phút. Cô cáu giận kéo cửa xe,
vừa vào xe ngồi vừa thở phì phì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.