CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 392

Dù trời rất lạnh nhưng Nhan Kha vẫn cảm thấy vui vẻ, chẳng mấy khi

anh không so đo với cô, anh nói ngọt: “Lúc nào em cũng làm tôi mất hứng,
ngộ nhỡ có một ngày tôi không còn nhiệt tình nữa, mất đi một anh chàng
đẹp trai chất lượng cao như tôi có em có tiếc không?”.

Diệp Tử Lộ nói: “Anh đã gây ra tổn thất nghiêm trọng đến sức khỏe của

tôi, tôi làm anh mất hứng chút thì có làm sao?”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bãi đỗ xe, Nhan Kha giúp cô bỏ

mấy túi đồ mới mua xuống ghế sau, anh nheo mắt nhìn sắc mặt cô hỏi:
“Thế em gọi tôi đến làm gì? Lại thất nghiệp à? Tôi thấy tâm trạng em lần
này cũng vui vẻ chứ không kích động như lần trước, lẽ nào đã lại quen thất
bại rồi à? Lại chẳng biết phân biệt phải trái như xưa rồi?”.

Diệp Tử Lộ chẳng có phản ứng gì với những lời coi thường của anh, cô

nghe Nhan Kha trách mắng, khóe miệng bỗng nhếch lên, khó mà nhịn cười,
cô ngắt lời anh: “Tôi được thăng chức giám đốc rồi”.

Lệnh thăng chức được công bố ngay ở buổi họp. Sau khi cô báo cáo tổng

kết năm xong, sếp lớn đã ký ngay quyết định bổ nhiệm trước mặt mọi
người và bảo cô chuyển tất cả đồ đạc của mình vào văn phòng mới sau khi
cuộc họp kết thúc. Đúng rồi, thậm chí cô còn có văn phòng riêng.

Gỗ mục mà vẫn nở ra hoa, cá ươn mà vẫn có thể lật mình, nghịch cảnh

có là gì đâu?

Bất chợt, nơi từng khiến cô cảm thấy tất cả mọi nỗ lực của mình chỉ là

vô ích, từng khiến cô cảm thấy mình là một con ngu, nơi cô cam tâm làm
việc không cần sự đền đáp, hóa ra... hoàn toàn không hề vô dụng.

Trải nghiệm, đặc biệt là những trải nghiệm gian nan, đối với một người

mà nói, là một thứ tài sản. Đôi khi trông có vẻ như nó chẳng có tác dụng gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.