CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 89

Nhan Kha sợ mình sẽ chết hoặc mãi mãi không thể tỉnh lại. Anh vẫn còn

cả một tương lai tươi đẹp và tiền đồ rộng mở phía trước, sao có thể cam
tâm chấp nhận kết cục ấy?

Bỗng nhiên, trong đêm tối, dòng suy nghĩ của anh lại rõ ràng một cách

đáng kinh ngạc. Bao nhiêu năm trời anh luôn sống vất vả như vậy nên luôn
đau đáu trong lòng mình ý muốn trốn tránh, luôn tự dặn lòng mình rằng
Diệp Tử Lộ không đáng để dựa dẫm, tự mình phải chuẩn bị tốt mọi thứ,
thậm chí còn tập đi để tự vác cái chân cao 5 cm này đến bệnh viện…

Đợi đến khi anh luyện tập thành công, thì không biết lúc đấy đã là năm

nào tháng nào, có khi người tên là “Nhan Kha” ấy cũng đã chết mục xương
rồi.

Hồi còn bé lúc đọc bài, trong “Lan Đình tập tự” có một câu mà cho đến

bây giờ anh vẫn nhớ: “Cổ nhân nói: Tử sinh đều là việc lớn, há chẳng đau
lòng thay!”.

Cậu bé hồi ấy cảm thấy câu nói này rất hay nhưng bây giờ ngẫm lại mới

thấy nếu chưa từng chết thì làm sao biết được ý nghĩa của cuộc sống?

Nếu chưa từng chiến đấu giữa ranh giới sự sống và cái chết thì sao có thể

nói “Tử sinh” không phải việc lớn?

Nhan Kha mượn chút ánh sáng le lói ngoài cửa sổ chiếu vào, thấy Diệp

Tử Lộ đã ngủ say, anh nghĩ: Nếu sáng mai cô ta làm được theo kế hoạch đã
viết thì dù thế nào mình cũng phải đi bệnh viện.

Sáng hôm sau, quả nhiên Diệp Tử Lộ nghe theo lời khuyên của Nhan

Kha, viết lên thời gian biểu: Phải làm một đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.