CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 87

Lần ấy Nhan Kha đã phải chịu một hình phạt đáng sợ nhất từ khi sinh ra,

đó là không phải nghe bất kì lời giáo huấn nào. Nhưng bố mẹ dứt khoát
chiến tranh lạnh với anh cả một tuần, coi Nhan Kha như không khí, một
chữ cũng không nói với anh, ngay cả mẹ Nhan Kha bình thường cực kỳ dễ
tính giờ cũng không thèm quan tâm đến anh.

Mẹ nói với cậu bé Nhan Kha chưa đầy 7 tuổi một câu, bà nói: “Những

thứ con khoe khoang với bạn liên quan gì đến con? Đó là những thứ của bố
con làm ra, con làm ra được cái gì? Con còn chẳng bằng con buôn”.

Đó là lần bị mắng đầu tiên kể từ khi sinh ra, lần đầu tiên bị chiến tranh

lạnh, ấn tượng về lần đó trong lòng Nhan Kha sâu đậm hơn ai hết. Từ đó
anh bắt đầu tiến hành cải tạo tuy hơi quá đà, thậm chí từ khi mới có hơn
mười tuổi, mới vào trung học anh đã không bao giờ chủ động mở miệng
xin tiền tiêu vặt.

Càng lớn thì anh bắt đầu càng cảm thấy phản cảm khi người khác cứ liên

tục nhắc đến bố anh. Anh nghĩ, rõ ràng tên mình chỉ có hai chữ mà sao
người ta cứ vất vả gọi tên anh dài ra thành “con trai của Nhan tiên sinh”
chứ?

Bậc phụ huynh dần dần trở thành gánh nặng của anh, trở thành cái bóng

che lấp anh, bắt anh phải tiến về phía trước.

Khi đêm thanh cảnh vắng, Nhan Kha mới nhận ra mấy năm nay anh như

cái dây cót đồng hồ, không ngừng chạy một giây nào.

Mỗi ngày anh đều nghĩ đến những vấn đề thực tế, đến mức có lúc dừng

lại để suy nghĩ, chợt phát hiện ra cứ nhắm mắt anh lại nhớ đến khuôn mặt
khi mẹ còn trẻ, có chút nghiêm túc, có chút lạnh nhạt, thậm chí còn có chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.