CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 97

Tử Lộ: “Nhưng mà tao không chỉ ôn thi mỗi cái này, tao còn ôn cả thi cao
học, còn cả ngày ngồi học tiếng Anh để chuẩn bị thi Tiếng Anh thương mại
vào tháng ba năm sau nữa. Nhỡ mà không đủ tập trung, thi trượt thì sao?”.

Diệp Tử Lộ: “…”.

Diệp Tử Lộ không biết nên hùa theo hay nên khinh thường cái quan

điểm thi cử “thành tâm ắt sẽ linh” này, cô nhất thời không biết phải nói gì.
Thực ra Vương Lao Lạp chỉ muốn giải tỏa bớt phần nào tâm trạng lo lắng
thôi chứ không có ý định nghe câu trả lời của Diệp Tử Lộ. Cô ấy tự trấn an
mình: “Nhưng mà mình cũng đã rất cố gắng rồi, ôn cả mấy quyển sách rồi,
học thuộc cả mấy quyển sách tham khảo rồi. Chắc chắn là không sao đâu!
Đúng! Nhất định sẽ ổn thôi!”.

Diệp Tử Lộ dứt khoát không nói câu nào, để mặc cô ấy tự biên tự diễn.

Một lúc sau, Vương Lao Lạp tiếp tục quay một vòng nữa. Nhìn thấy cô

ấy bình tĩnh gọt hoa quả, đổ sữa ra cho Diệp Tử Lộ uống, Diệp Tử Lộ và
Nhan Kha cứ ngỡ cô ấy đã ổn định lại rồi. Nào ngờ mới gọt được nửa quả
táo, cô ấy lại bắt đầu nghĩ ngợi, cắn nửa miếng táo, nuốt mãi không trôi rồi
lại hỏi: “Diệp Tử à, mày nói xem nhỡ tao không đỗ thì phải làm sao…”.

Diệp Tử Lộ mệt chết vì Vương Lao Lạp rồi.

Trước kỳ thi công chức lần đầu tiên trong đời, Diệp Tử Lộ vốn nghĩ cuộc

đời mình sẽ đi theo hai hướng.

Bệnh lề mề của cô đã trở nên thâm căn cố đế, lúc nào cũng nước đến

chân mới nhảy nên tỉ lệ thành công và thất bại là 50:50. Vì thế nên cô đã tự
đúc kết ra rằng việc này và trạng thái tâm sinh lý lúc sắp thi của cô có liên
quan đến nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.