CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 10

Hi Nhĩ không hề che giấu dục vọng trong mắt mình, khẽ nhếch mép, mở

miệng thì thầm bên tai cô, lời nói có một tia thương hại. “Đừng khẩn trương
như vậy, anh sẽ không làm em bị thương.”

Cũng chính là đôi môi đang hé mở ra những lời ngọt ngào này, mà em

trai cô suýt chết dưới họng súng của mấy trăm tên thủ hạ của hắn.

Du Nguyệt Như khéo léo như nước dưới mắt anh, lông mi dài cong vút

như cánh bướm bay lượn, đầu lưỡi ửng hồng ướt át lộ ra giữa cánh môi đỏ
mọng, cực kì cuốn hút, khiến anh mất hồn trong nháy mắt. Nhanh chóng
nâng mông của cô lên, hạ thân rục rịch ngóc đầu dậy, giống như bất kì lúc
nào cũng có thể xông vào. Du Nguyệt Như đột nhiên lật người chặn anh lại,
ngồi lên người anh, đôi tay trắng mềm mại vuốt ve từng chút từng chút bộ
ngực trần của anh.

Cô nghiêng người cúi xuống chạm môi vào môi anh, “Muốn sao?”

Lý trí sắp bị cô hành hạ muốn nổ tung, Hi Nhĩ giữ lấy eo của cô, yết hầu

không ngừng chuyển động. “Em đang chơi đùa với tính mạng của anh đó,
bảo bối, mau đến đây, anh đợi giờ khắc này lâu rồi.”

Khóe môi Du Nguyệt Như cong lên, đáy mắt ẩn chứa một mảng sương

mù khiến người khác không thấy rõ. “Suỵt...”

Đặt ngón trỏ lên môi anh, cô khẽ nâng cao cơ thể của mình...

Hi Nhĩ thậm chí có chút kích động nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc siết

chặt tiêu hồn sắp đến. Đó cũng chính là hành động khiến anh hối hận tột
cùng. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai anh.

“Hi Nhĩ, tôi cũng đợi giờ khắc này rất lâu rồi...”

Đợi đến khi anh phát hiện ra có điều gì đó không đúng thì đã quá muộn,

trên cổ cảm nhận cơn đau nhói bởi một vật sắc nhọn gây ra. Anh mơ hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.