CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 155

"Xin hỏi có bao nhiêu sức?"

"Hơn anh!" Cô chỉ lo cùng anh tranh cãi, miệng không đắn đo. Ngầm

buồn bực vì trước kia không học thêm mấy chiêu, để bây giờ bị anh chế trụ
không có khả năng phản kháng

Bách Vĩ thật sự nhịn không được cười ha hả, phương thức ở chung của

cặp đôi này thật đặc biệt, mỗi lần gặp mặt đều phải tranh cãi mội chút, mà
cô gái này lại không biết cách giáo huấn người khác. Anh ta hướng về phía
Thi Dạ Diễm xua tay cười nói.

"Anh tuyển chọn người phụ nữ này sao? Có đầu óc hay không ? Dám

khiêu khích đàn ông, giống như đang ám chỉ người khác khẩn trương muốn
mình vậy, anh chuẩn bị thật tốt đi, làm cùng người có thể lực tốt rất thích
nha, những cô gái hay chiếm ưu thế trong việc "ấy" sẽ doạ chết người đó,
mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại tìm anh sau."

Du Nguyệt Như ngẩn ra, khuôn mặt liền đỏ lên."Anh ngậm miệng, Bách

Vĩ chân chó!"

"Chân chó hay chân giò hun khói gì gì đó, cũng không bằng cô tăng lực

cho "cái chân" của anh ta." Anh ta ái muội nhíu nhíu mày, loại cảm giác
nhục mạ này đối với Bách Vĩ chẳng đáng gì.

Tại sao cô có thể quên Bách Vĩ là loại người không biết xấu hổ? Du

Nguyệt Như chán nản, người đàn ông chết tiệt kia vẫn đang cười, khí huyết
của cô đang tăng lên, nghiêng đầu cắn lên cổ anh. Thi Dạ Diễm hít vào một
hơi, bàn tay to vung lên chụp lấy cái mông nhỏ nhắn của cô, ngược lại
khiến cô đau đớn.

"Cái tên hỗn đản này! Dám đánh tôi!" Du Nguyệt Như trợn mắt quát,

Thi Dạ Diễm hạ lệnh với Bách Vĩ."Cậu cũng cút đi, chẳng lẽ còn muốn
xem tình hình thực tế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.